"Lâm Thần, tự giới thiệu đi."
Giản Ngữ Mộng bảo người đàn ông giới thiệu, người đàn ông lập tức đưa tay về phía tôi: "Chào cô Vưu, tôi là Lâm Thần. Sắp tới đây, tôi sẽ bảo vệ an toàn cho cô."
Tôi cẩn trọng đưa tay ra chạm vào tay anh ta, sau đó vội vàng rút tay lại: "Anh Lâm... chào anh... gì đây? Bảo vệ tôi à?"
Tôi thực sự không hiểu tại sao Giản Ngữ Mộng lại cử người đến bảo vệ tôi, thế là cô ấy lập tức xua tay nói: "Lâm Thần, cậu đi ra ngoài trước đi."
Người đàn ông khá nghe lời, gật đầu mở cửa đi ra khỏi phòng, tôi thở phào nhẹ nhõm trêu chọc: "Giản Ngữ Mộng, chị đang chơi tôi à, cái gì mà quà chứ? Sao lại phải bảo vệ tôi, tôi đang bình an vô sự nha."
"Tiểu thịt tươi xinh đẹp thế mà em không thích à? Còn tại sao cần bảo vệ em, thì tạm thời giữ bí mật nhé."
"Chị đưa tiên nữ hạ phàm cho tôi, còn hiệu quả hơn cả đàn ông đó! Có thể xin đổi lại vệ sĩ nữ không? Tôi muốn cái loại xinh đẹp văn võ song toàn ấy."
Thấy tôi vẫn có vẻ thoải mái vui vẻ, sắc mặt Giản Ngữ Mộng tối sầm lại: "Được rồi, tôi chẳng muốn tranh cãi với em, bắt đầu từ hôm nay, Lâm Thần sẽ đi theo em, không có lệnh của tôi, cậu ta sẽ rời đi."
"Ngày nào cũng đi theo tôi á? Không được! Tự dưng đâu ra một người xa lạ đi theo, tôi không có quen, hơn nữa lại còn là đàn ông, giống như người theo dõi vậy, tôi đi đâu cũng đi theo, ngạt thở muốn chết! Không được, không được đâu!"
Giản Ngữ Mộng nháy mắt với Dư Kiêu, bảo cô ấy nói thêm vào: "Món quà của cô Giản, cậu không muốn nhận cũng phải nhận. Lâm Thần rất lợi hại, một địch một trăm không nói đùa đâu, cậu ta khá tốt có phong cách của quân đội. Bọn tôi sắp xếp thế cho cậu, đương nhiên có lý do riêng, cậu nghe lời đi, phải nghe lời~"
Tôi lấy tay chống đầu, bất đắc dĩ cười nói: "Hai người sợ tôi đắc tội với Quan Thư Quân, cho nên muốn đảm bảo an toàn cho tôi à?"
Giản Ngữ Mộng không vòng vo, trực tiếp nói: "Chuyện sắp xếp vệ sĩ cho em là Phoebe nhờ tôi khi em chưa về, cô ấy biết tôi cũng có thế lực đen, cũng biết em sẽ quay về, bởi vì lúc em đi đã đắc tội với Quan Thư Quân, làm sao cô ta nuốt nổi cơn tức này, huống chi cô ta cũng là người có máu mặt. Cho nên, tôi giúp em cũng chỉ giúp đến đây, nói chung là đề phòng trước những chuyện xấu có thể xảy ra. Cũng hy vọng em hiểu được nỗi lòng của Phoebe."
Thật trớ trêu, tôi muốn thoát khỏi đôi cánh bảo vệ của cô ấy, nhưng cuối cùng, vẫn nằm trong muôn vàn kế hoạch của cô ấy, tôi buồn bã nhìn Giản Ngữ Mộng: "Tôi có thể từ chối món quà của chị không? Bởi vì tôi không muốn bất kỳ ân huệ nào từ cô ấy."
Giản Ngữ Mộng dựa vào ghế và nghiêm túc nhìn tôi chằm chằm, lấy tiến làm lùi: "Tôi hiểu tâm trạng của em, có lẽ sau khi đi ra ngoài một chuyến, em đã có rất nhiều suy nghĩ, em muốn chứng minh bản thân có thể sống tốt mà không cần Phoebe. Tạm thời em có thể không nhận món quà này, nhưng mà bên chỗ tôi sẽ tuỳ ý để em lấy đi bất cứ lúc nào, chỉ cần em yêu cầu, Lâm Thần sẽ đến giúp em."
"Tôi có đức hạnh gì, mà đến lượt hai người lại quan tâm chiếu cố tôi?"
Dư Kiêu vẫy tay ra hiệu cho tôi ngồi xuống bên cạnh cô ấy, cô ấy lấy điện thoại di động ra mở WeChat, bấm vào một trang nhóm WeChat, tôi có chút bối rối không hiểu hành vi của cô ấy. Ngay sau đó điện thoại di động của tôi vang lên, có lẽ là thông báo mời của cô ấy, cô ấy vui vẻ nhìn tôi: "Một vài người bạn cũ nhớ cậu. Tôi nghĩ họ có thể giúp được cậu."
Tôi do dự mở WeChat ra nhìn, trong nhóm chỉ có năm người bao gồm cả tôi, khi họ nhìn thấy tôi, cả nhóm đều nổ tung, Dư Kiêu nói: "Món quà thứ ba, cậu có hài lòng không?"
Họ đúng là một nhóm bạn cũ lâu ngày không gặp, năm tháng thoải mái trôi qua khiến tôi suýt chút nữa đã quên mất họ, Dư Kiêu rót cho tôi một tách trà nóng và nắm tay tôi, ánh mắt nghiêm túc và thiện chí:
"Cậu còn nhớ khoảng thời gian trong tù cùng mọi người không? Mỗi lần chị Tố Duy và đám người Soso đến thăm tù, sẽ mang rất nhiều đồ cho cậu, cậu biết tôi thích vẽ cũng biết được tại sao tôi lại phạm tội, thế là cậu nhờ họ mang giấy bút cho tôi, cậu nói với tôi đừng từ bỏ sở thích của bản thân, cho dù ở bất cứ đâu, vẫn có thể tiếp tục yêu thích nó.
Mùa đông quá lạnh, phòng giam của chúng ta đều có áo khoác bông mới để mặc, còn có đồ mặc giữ ấm. Có đôi lúc, bạn tù bị bệnh, hai chúng ta lập tức gánh vác công việc của họ, sau này cậu làm kế toán của trại giam, ban ngày thì vội làm xong cắt bìa thư, ban đêm còn phải làm sổ sách, tranh thủ kiếm từng điểm tích lũy.
Cậu sống chẳng lo đến chuyện tiền bạc, cho nên thỉnh thoảng mang điểm tích lũy đổi lấy đồ ăn, sau đó mang về phòng giam để tích trữ, đến tối mọi người đói bụng, thì lén lút chia sẻ đống đồ ăn kia, nhớ lại chuyện ấy, trong trại giam có nhiều phòng như thế, nhưng phòng của chúng ta lại có tình người nhất."
Tôi hơi cau mày với đôi mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt của Dư Kiêu, thật ra tôi không muốn nhớ lại cuộc sống của mình trong trại giam nữ, không phải vì có vết nhơ không xóa được, mà tôi sợ, sợ là con người mất đi phương hướng mất đi tự do, phải tìm niềm vui trong đau khổ. Điều may mắn nhất có lẽ là tôi quen biết Dư Kiêu và những người bạn tù kia.
Dư Kiêu sụt sịt, hơi nghẹn ngào, cuối cùng ho vài tiếng nhìn tôi: "Phi Phàm, cậu là người tốt, làm việc tốt không trông chờ người ta đáp trả lại, cậu chắc chắn sẽ nhận được những hồi đáp bất ngờ."
Tôi rút tay về, vẫn không hiểu ý của Dư Kiêu: "Nhưng chuyện này có liên quan gì đến quá khứ trong tù của chúng ta?"
Cô thở ra một hơi: "Khi đó, cậu ngày nào cũng quấy rầy tôi, bắt tôi vẽ lại dáng vẻ của Phoebe, cuối cùng tôi cũng vẽ được một bức tranh tử tế. Cậu cao hứng đến nỗi đêm nào cũng ôm bức tranh đi ngủ, sau đó cứ một khoảng thời gian là cậu lại hỏi tôi còn giấy vẽ không, bút có đủ không, nếu hết thì nói cho cậu biết.
Tôi từng tự hỏi bản thân, tôi là kẻ nghèo chẳng có gì để cậu lợi dụng, tại sao cậu lại đối tốt với tôi như thế, chẳng lẽ chỉ vì một bức tranh thôi sao? Sau này, tôi mới hiểu, cậu chẳng màng đến gì hết, chẳng qua là muốn làm bạn với tôi, muốn tôi tâm sự cùng cậu. Chúng ta vốn dĩ tâm linh tương thông tự hiểu nhau, cho dù là làm việc hay biểu diễn văn nghệ trong nhà tù, đều làm