Giản Ngữ Mộng biết tôi như kẻ mất trí, nhất thời không thể tiếp nhận sự thật, cho nên cô ấy ra lệnh: "Tôi dẫn Hà Mộc đi trước, để em không phát điên nữa."
Vừa nói xong, cô ấy nhìn Lâm Thần, tiếp tục sắp xếp: "Cậu ở lại trông chừng Vưu Phi Phàm, đừng để cô ấy phạm sai lầm."
Lâm Thần khoanh tay dựa vào tường, lạnh lùng gật đầu: "Đã biết."
Trong vòng chưa đầy một giờ, thế giới quan của tôi dễ dàng bị chà đạp. Từ khi chia tay với Phoebe đến khi gặp Jane và bây giờ biết về một âm mưu, tôi tựa như một kẻ dũng cảm ngồi ghế đầu tiên của tàu siêu tốc, hết khúc ngoặt này đến khúc ngoặt khác, thậm chí không cho tôi cơ hội để thở, mọi người đều thích chơi trò chơi kích thích vậy lắm sao? Đã vậy còn muốn hành hạ một mình tôi.
Tôi yếu ớt cuộn người bên cạnh chiếc ghế sofa nhỏ. Lâm Thần cũng không nhàn rỗi, anh ấy đang nghiên cứu thứ gì đó ở cửa một lúc, sau đó đến ngồi trên ghế sô pha, giả vờ xem TV, thậm chí còn mô phỏng cách bọn côn đồ bắt cóc Thu Kỳ, coi là hứng thú của người này đi.
Tôi không thèm để ý đến anh ấy, liền đứng dậy chuẩn bị đi về phía ban công, Lâm Thần rất cảnh giác, anh ấy như mũi tên giương cung lao về phía tôi, giống như một người máy không chút hơi ấm mà hỏi: "Làm gì thế?"
Giản Ngữ Mộng cũng thật là, để lại một cái thiết bị giám sát chạy bằng cơm bên cạnh tôi để theo dõi, tôi cũng không có sức lực mà nói nhiều với anh ấy, lấy ra hộp thuốc lá từ trong túi quần rồi quơ trước mặt anh ấy: "Hút thuốc không?"
Anh ấy nhìn chằm chằm vào mắt tôi, xem xét kỹ lưỡng rồi quay người tránh đường cho tôi: "Tôi không hút."
Tôi lấy trong hộp một điếu thuốc bỏ vào miệng, dựa vào lan can ban công vừa châm lửa vừa nói: "Không hút thuốc là tốt, thứ nhất là tốt cho sức khỏe, thứ hai là chứng minh anh không có chuyện phiền lòng, cũng không cần nhờ vào nó để đốt đi nỗi cô đơn."
Tôi biết rất rõ tính tình của Lâm Thần, ngoài mặt thì lãnh đạm, trong lòng thì nhiệt tình, tích chữ như vàng. Anh ấy dừng công việc đang làm, ngước mắt nhìn tôi, im lặng hồi lâu, cuối cùng mới lên tiếng: "Cô Ngữ trước khi đi có gửi cho tôi một tin nhắn, nhờ tôi xác nhận lại với cô, rốt cuộc có cứu người bị bắt cóc không?"
Ngay khi cánh cửa đóng lại, tất cả năng lượng tiêu cực tích tụ trong sâu thẳm cuối cùng cũng phá vỡ chiếc van trong tim tôi, tôi trượt xuống đất, dựa lưng vào cửa, rít một hơi thuốc, đem hơi khói ở đầu thuốc kia lấp đầy phổi, cho đến khi hít không được nữa tôi mở nhả đầu thuốc ra, tôi ngã lăn trên mặt đất vì cơn sặc, vừa ho lại vừa cười điên dại, cười đến chảy nước mắt, tôi không khác nào kẻ say rượu, không thể kiểm soát được bản thân.
Thứ khiến tôi cười đến mức này, chính là sự ngu ngốc và cái gọi là lương thiện của bản thân, tôi giận bản thân quá hèn nhát yếu đuối, để cho người ta đối xử với tôi như thế này, để cho người yêu tôi bỏ mặc tôi, còn nhận lại sự hiểu lầm và lừa dối của bạn bè.
Ấy vậy mà tôi lại chẳng ghét kẻ thù của tôi, có biết tại sao không? Bởi vì sự xuất hiện của bọn họ, mới cho tôi tỉnh ngộ ra cái gì mà năm tháng tĩnh lặng chứ, cái gì mà nước chảy mây trôi, gì mà bên nhau dài lâu, tất cả chỉ là lừa gạt lòng người, bởi vì nó chẳng chịu nỗi một đòn đả kích, cho dù nó được tích luỹ qua năm tháng thì đã sao, cuối cùng thì nó vẫn mỏng manh dễ vỡ.
Bạn có hiểu được cái cảm giác bị làm tổn thương hết lần này đến lần khác là như thế nào không? Sau khi cơn đau dần biến mất, chỉ còn lại cảm giác chết lặng, không đau không ngứa, cái loại cảm giác này thật sảng khoái, khi vết đau này đến vết đau khác chống chất lên nhau, nó cũng sẽ trở thành vết chai sạn không thể nào tiêu trừ nó được, cuối cùng thì tôi đã không còn sợ bị tổn thương nữa rồi, tâm hồn tôi đã sớm đầy vết thương, tim cũng tổn thương như cái tổ ong. Vậy thì có loại tổn thương nào còn khiến tôi đau khổ được nữa đây?
Thật ra, đáp án rất đơn giản --- tim tôi đã chết, sao mà biết đau được nữa. Tôi chỉ cần vứt bỏ đi cái thiện lương của bản thân, không yêu người hơn bản thân tôi, tự nhiên sẽ không ai có thể làm tổn thương tôi nữa, tôi cũng chẳng sợ mất đi thứ gì, bởi vì tôi vốn chẳng còn gì.
Tôi suy nghĩ một hồi lâu, coi như có ngàn điều không vui thì không thể không cứu Thu Kỳ, còn nhiều thời gian để tính sổ với hai người họ, tôi không vội, nhưng tôi không thể Thu Kỳ hay Hà Mộc rơi vào tay kẻ thù được, cái này chỉ làm cho họ nắm được nhược điểm của tôi thêm mà thôi.
Rõ ràng người bắt cóc Thu Kỳ là Jane, nếu không thì mất tên bắt cóc đã không lấy cớ để lại danh thiếp, đáng tiếc danh thiếp đã bị Phoebe xé bỏ, hiện tại, để tìm được cô ta chỉ có thể thông qua Quan Thư Quân.
Điện thoại bắt đầu rung không ngừng kéo dòng suy nghĩ của tôi trở lại, tôi mở ra xem, hóa ra là nhóm bạn tù wechat đang làm ầm ĩ, tôi nhìn chằm chằm vào người bạn trong nhóm đang tán gẫu về cuộc sống hàng ngày của họ. Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên, tôi chống cằm bắt đầu suy nghĩ về nó.
Nếu mọi người trên toàn thế giới nói rằng Vưu Phi Phàm là tên thứ rác rưởi vô dụng, một tên khốn vô dụng chỉ có thể sống dựa vào Lam Phi Ỷ, thì Vưu Phi Phàm nên cho thế giới một cái tát vào mặt như thế nào đây? Chỉ là trong chớp mắt, tôi đột nhiên nghĩ ra một kế hay, kế hoạch tôi cần phải sắp xếp chu toàn, càng tỉ mỉ càng tốt và chỉ có một mình tôi thực hiện nó.
Nếu thế giới này có lỗi với tôi, thì đừng trách tôi không yêu nó.
Sáng sớm, tôi cố ý mặc bộ đồ chỉnh chu, khác với kẻ sống dở chết dở mấy ngày qua. Dù sao hôm nay, tôi cũng cần đến Quan Thị, cũng không để bản thân luộm thuộm được, ăn mặc chỉnh tề hơn sẽ bớt đi lời công kích từ Quan Thư Quân. Đi ra khỏi phòng, Lâm Thần khoanh chân ngồi ở trên sô pha, nhắm mắt dưỡng thần, nghe được động tĩnh, mới chậm rãi mở mắt ra: "Đi ra ngoài?"
"Ừ, đi ra ngoài làm một số việc."
"Được thôi."
Nói xong anh xuống ghế sofa đi thẳng đến cửa thay giày, hai chúng tôi đi suốt một quãng đường ra ngoài khu chung cư mà không nói chuyện với nhau, điều này cũng rất tốt, tôi thích yên tĩnh. Đi đến trước cửa một quán điểm tâm, anh ấy dừng lại, nói ngắn gọn: "Ăn sáng đi."
Thấy Lâm Thần nói muốn ăn, còn tưởng rằng anh ấy rất đói nên gọi mấy rổ sủi cảo cho anh ấy, tôi không có khẩu vị lắm nên húp hai ngụm cháo rồi đặt chén đũa xuống. Lâm Thần nhìn ta chằm chằm, có chút bất mãn phê bình: "Một mét