Đi vào văn phòng của Quan Thư Quân, cô ấy đang ngồi trên ghế, nghịch cây bút trên tay, trên bàn bày ra rất nhiều văn kiện, hình như có rất nhiều việc cần xử lý. Thấy tôi đi vào, cô ấy lập tức vứt bút, thoải mái nói: "Đến đúng lúc lắm, tôi đang định trộm lười, cuối cùng cũng có được lý do rồi."
Cô ấy đứng dậy rời khỏi bàn làm việc, nhàn nhã đi về phía cuối văn phòng, nơi có một chiếc bàn trà chạm trổ bằng gỗ nguyên khối, trên đó xếp những bộ ấm trà tinh xảo. Hai tay Quan Thư Quân chống lên tay ghế nhìn tôi: "Thế nên? Cô với Lam đổng nói chuyện nhanh vậy à?"
Tôi lười chẳng muốn nói mấy chuyện lặt vặt này, ngắn gọn trả lời: "Đã chia tay rồi có gì để nói."
Cô ấy cười lạnh thở dài: "Này, từ khi nào mà cô máu lạnh thế chứ? Không giống phong cách của cô nha! Ngồi đi."
Con người vô lý này hiếm khi nói lời lịch sự, tôi cũng không muốn lãng phí thời gian đi lòng vòng, trước khi cô ấy hỏi, tôi đã giải thích lý do mình đến: "Người tôi muốn gặp thực ra không phải cô."
Cô ấy dường như đã biết sớm, cho nên thoải mái trả lời: "Tôi biết, người cô muốn gặp là Jane."
Cô ấy vừa đun nước vừa bắt đầu bày ra bộ ấm trà, tôi ngồi quan sát xem người phụ nữ này lại muốn giở trò gì, cho nên ngồi đợi cô ấy nói tiếp, cô ấy lấy một hộp trà Phổ Nhĩ, thấy tôi không nói chuyện, cô ấy nhướng mày nhìn tôi: "Sao thế? Sao không nói chuyện đi."
Tôi khoanh tay, hóm hỉnh nói: "Tôi không nghĩ cô sẽ dễ dàng để tôi gặp Jane."
Cô ấy rót nước sôi, khéo léo trán chén trà sau đó lại rót nước ngâm trà, vui vẻ cười nói: "Cô cũng hiểu tôi lắm nhỉ. Nhưng mà, cô có tìm Jane cũng vô ích thôi, cô ấy không bắt cóc người, cái người tên Thu Kỳ kia đang nằm trong tay tôi. Còn danh thiếp thì chẳng qua là lúc Jane nói chuyện với tôi có đề cập đến, tôi cảm thấy khá hữu dụng, không ngờ là hôm nay cô lại đến thật."
"Không phải nói thay người lấy người sao? Bây giờ tôi đã đến rồi, làm thế nào cô mới chịu thả người đây?"
"Cô và tôi đều biết rõ, bắt cọc là vi phạm pháp luật, nếu như tôi đã dám làm, đương nhiên sẽ không dễ thả người. Còn muốn cô làm gì hả, tôi chưa nghĩ ra, nhưng mà, hôm nay tôi sẽ đưa cô đến gặp Thu Kỳ, sẵn tiện đến nhà tôi chiêu đãi cô bữa cơm, cô thấy thế nào?"
Tôi thay đổi tư thế, nhấp một ngụm trong chén trà, tức giận hỏi: "Quan Thư Quân, tôi chỉ không hiểu thôi, chúng ta không có thù oán gì, sao cô lại cố chấp cắn tôi không chịu nhả ra?"
Nghe tôi nói vậy, nụ cười trên khóe miệng cô ấy càng sâu: "Mục tiêu của tôi từ đầu đến cuối đều là Lam Phi Ỷ, nhưng chọc tức quan hệ của hai người thì sẽ vui hơn, cô là người sống tích cực mà cũng ngốc lắm, người phụ nữ sống với cô bao năm qua thế mà cô cũng không tin, lại đi tin người ngoài hết lần này đến lần khác, cô thấy có thú vị không? Nhưng mà, cắn chặt cô không chịu tha, không phải không có lý do, dù sao thì người hại chết Joan không chỉ có mình Lam Phi Ỷ."
Coi như đã rõ, lòng vòng với nhau một hồi, hoá ra là đến báo thù: "Hoá ra chỉ là thế này, cô với Jane liên kết với nhau, chính là muốn báo thù cho Joan, thế thì đã sao, anh ta đã chết...."
Giọng điệu giễu cợt của tôi khiến Quan Thư Quân có chút không thoải mái, cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ mặt u ám, tôi nghĩ ra một chuyện thú vị, lại nói: "Cô có muốn biết trước khi chết Joan như thế nào không, để tôi nhớ lại rồi kể cho cô nghe nha.... Người này yêu quá hoá rồ, bắt cóc người phụ nữ anh ta yêu nhất thì thôi đi, đến con của mình cũng không tha, còn muốn kéo tôi chết cùng, đến cả mạng sống cũng không cần, thật không đáng giá chút nào, đến cuối cùng, thì để đám người phụ nữ các cô đến đòi nợ, nhàm chán."
"Đủ rồi! Câm! Vưu Phi Phàm đừng quá kiêu ngạo, nợ nần của chúng ta còn chưa bắt đầu tính sổ đâu, cô là người thứ nhất dám hết lần này đến lần khác khiêu khích tôi, tôi đã dung túng ngươi rất lâu rồi!"
Vẻ ngoài tức giận của Quan Thư Quân không đáng sợ chút nào, nhưng tôi biết rất rõ cô ấy là người dám nói dám làm, vì vậy tôi ngừng nói, cầm ấm trà lên và rót đầy một tách trà nóng.
"Vậy tôi hỏi cô, cô bắt cóc Thu Kỳ là có ý gì? Chẳng lẽ là uy hiếp tôi sao?"
"Tôi và Thu Kỳ tự nhiên có ân oán cá nhân, tự dưng cô dính vào làm cái gì, đúng thật là xui xẻo cho cô."
"Vậy cuối cùng thì các người đã làm gì Phoebe?"
Thấy tôi nói thẳng vào vấn đề, Quan Thư Quân đắc ý cười: "Nếu cô đã hỏi rồi, thì tôi sẽ tóm gọn lại đơn giản cho cô biết, khiến cô và Lam Phi Ỷ chia tay chỉ là bước đầu thôi, chúng tôi sẽ để Lam Phi Ỷ mất hết những gì cô ta nâng niu, không có người nào mà không kiểm soát được, đến chính cô ta bây giờ cũng bắt buộc phải phục tùng.
Còn nhiều chuyện thú vị hơn trong tương lai, cô từ từ mà xem kịch hay, nhưng mà hình như cũng chẳng liên quan gì đến cô nữa. Phải rồi, tôi nhớ ra một chuyện rất thú vị, cơ mà để giành lại sau đi, lát nữa sẽ nói cho cô biết."
Sau khi trải qua lừa dối và che giấu, nghe Quan Thư Quân nói xong đống chuyện nhảm nhí này, tâm trạng của tôi cũng không dao động nhiều, thậm chí còn cảm thấy những gì cô ấy nói đều đúng, thì có liên quan gì đến tôi? Nhân vật chính của những rắc rối này là Lam Phi Ỷ, tốt hơn hết là tôi nên trốn càng xa càng tốt, để không bị kéo vào rắc rối một lần nữa.
Thấy tôi không có tức giận, Quan Thư Quân cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Sao cô không mất bình tĩnh đi? Dựa theo tính tình của cô, hẳn là đứng lên mắng tôi, sao lại không đi theo kịch bản thường ngày! Hôm nay, cô thật kỳ lạ..."
Tôi ngắm nghía chén trà, phá lên cười: "Phản ứng của tôi khiến cô thất vọng à? Bị tính kế thế này, đáng lý tôi phải nổi giận mới đúng, sau đó là nhìn thấy tôi vồ vập lấu cô, như vậy mới thoải mái đúng không? Thật ra, đến giờ phút này tôi mới phát hiện, tôi ghét cô ít hơn ghét Lam Phi Ỷ đó."
Thấy tôi nói như vậy, Quan Thư Quân có chút bối rối, cô ấy còn tưởng rằng tôi đang đóng kịch, nghi ngờ nói: "Đừng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cô cho rằng tôi