Tôi rót một chén trà đen, đưa tới trước mặt Quan Thư Quân, nhã nhặn đắc ý nói: "Thua thì nhận thua có gì đâu, uống miếng trà bớt giận đi."
Cô ấy bất đắc dĩ liếc nhìn tôi, giật lấy chiếc chén trà, suýt chút nữa làm đổ nước trà trên tay, vô cùng bực bội nhằng trước mặt tôi: "Ngày thường cung cấp đồ ăn thức uống ngon, tốn biết bao tiền, vào lúc quan trọng lại chẳng dùng, thật sự làm tôi mất mặt!"
Cô ấy uống một ngụm trà, càng nghĩ càng tức giận, định hất nước trong chén trà về phía vệ sĩ, tôi vội nắm lấy cánh tay đang giơ cao của cô ấy, nói đùa: "Giơ cao như vậy muốn làm nổ tung nơi này à, hay lỡ đập một cái chén rồi, đập thêm cái nữa cho có đôi có cặp đi."
Quan Thư Quân mím môi và nhìn chằm chằm vào tôi, sau đó nhìn sang gò má thanh tú của Lâm Thần, cuối cùng không cho tôi chút mặt mũi nào, hỏi rất thẳng thắn: "Này, có muốn đổi chủ không, lương bao nhiêu vậy, đưa ra cái giá đi."
Sau khi nghe những lời của Quan Thư Quân, Lâm Thần thậm chí không nhìn cô ấy, chắp tay sau lưng rồi quay người đi không thèm để ý, tôi không nhịn được cười như điên: "Hahaha... có vẻ như anh ấy thích 20 lồng sủi cảo của tôi hơn, Quan tổng, đừng làm chúng tôi khó xử.... hahahaha"
"Hừ! Tất cả bọn họ đều là những kẻ ngu dốt!"
Quan Thư Quân đành phải bỏ cuộc và đi về phía biệt thự, tôi chọc vào cánh tay của Lâm Thần để ra hiệu cho anh ấy đi theo tôi. Chỉ cần Quan Thư Quân không phát hiện ra điều gì khác thường, tôi phải mang theo bảo đảm an toàn này, để vẹn toàn mà cứu Thu Kỳ ra.
Bước vào nhà, có một cơn gió lạnh thổi qua trước mặt chúng tôi, Quan Thư Quân đi trước, bắt đầu kể những chuyện không nên cho người khác biết: "Bây giờ, tôi vẫn còn nhớ rõ cái ngày mà Lam Phi Ỷ bị tôi lừa đến đây, cô đoán xem, tôi đã bảo cô ấy làm gì?"
Cô ấy đi tới cây đàn piano trong đại sảnh, lộ ra dáng vẻ rất tùy ý, đưa tay gõ lên nắp đàn, tiếp tục nói: "Cô ấy chơi một bản piano rất hay, ngắm nhìn dáng người cô ấy cùng với giai điệu du dương, tôi đang nghĩ, tên khốn Vưu Phi Phàm này thật tốt số... Nhưng, có lẽ cô hẳn đã quên rằng Lam Phi Ỷ vẫn là một người chơi piano giỏi."
Biểu hiện của tôi rất bình tĩnh, chỉ nhích lại gần đàn piano, dùng ngón trỏ vuốt qua lại mép nắp đàn, nói đến đây, tôi thực sự suýt chút nữa đã quên mất dáng vẻ Phoebe ngồi trước đàn, những ngón tay nhảy múa trên đó, đã lâu rồi cô ấy không đánh đàn. Tôi không muốn nghe Quan Thư Quân lải nhải nữa, liền chuyển chủ đề: "Trà cũng đã uống, luyện tập cũng đã luyện, Quan tổng, chúng ta vẫn đi vào chuyện chính đi."
Sau khi nghe tôi nói xong, Quan Thư Quân lộ vẻ chán ghét: "Đúng là một người phụ nữ chẳng hiểu phong tình, tôi còn tốt bụng chia sẻ câu chuyện với cô, thế mà cô lại thiếu kiên nhẫn.... Không phải muốn gặp Thu Kỳ sao~"
Cô ấy ngồi vào sô pha, vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh mời: "Có muốn ngồi cạnh tôi không, sắp có tiết mục hay đấy."
Đột nhiên tôi có dự cảm chẳng lành, quay đầu nhìn lại cách bài trí của cả phòng khách, cũng không có gì khác thường, Quan Thư Quân kéo ống tay áo tôi, chỉ thẳng về phía trước: "Đừng tìm, nhìn xem kia là cái gì?"
Theo những ngón tay của cô ấy, tôi tập trung vào tấm rèm cao từ trần đến sàn tối màu được tích hợp với bức tường trước mặt tôi, Quan Thư Quân cầm chiếc điều khiển từ xa trên bàn cà phê lên và ấn nó, tấm rèm từ từ mở ra hai bên. Một bóng người đang ngồi trên ghế, hai tay bị trói sau lưng ghế, miệng bị nhét không ra tiếng, hai mắt cũng bị quấn vải đen, gục đầu hấp hối.
Đột nhiên nghe thấy một âm thanh, cô ấy đột ngột ngẩng đầu lên, sau đó là một tràng hoảng sợ rên rỉ và giãy giụa, Quan Thư Quân ngẩng đầu nhìn tôi đầy thích thú, như thể cô ấy muốn nhìn thấy sự sợ hãi từ tôi, nhưng tôi lại thờ ơ, khiến cô ấy cảm thấy một chút hoang mang.
"Vưu Phi Phàm, tôi luôn cho rằng cô là một người khuất phục, trong lúc nóng giận liền động tay động chân, hôm nay tôi cho cô một phen thượng cẳng chân hạ cẳng tay, giữ thể diện cho cô vậy mà cô bất động thanh sắc... Rốt cuộc cô có ý gì?"
Tôi nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Thu Kỳ, Quan Thư Quân cố ý nhắc đến tên của tôi, coi như Thu Kỳ đã nghe thấy, cô ấy bắt đầu điên cuồng vặn vẹo cơ thể, âm thanh trong miệng có lẽ là đang cầu cứu tôi.
Lại quay đầu lại phát hiện Lâm Thần đã không có, tên khốn kiếp này làm sao có thể tại thời khắc mấu chốt chơi trốn tìm! Nghe mấy lời của Quan Thư Quân xong, tôi cúi đầu nhìn cô ấy: "Vậy cô muốn tôi tỏ thái độ thế nào đây, quỳ xuống cầu xin cô thả cô ấy à?"
Quan Thư Quân giơ chân lên, chống khuỷu tay lên đầu gối và đặt ngón tay lên cằm với vẻ mặt rất trí thức, cô ấy vẫn tỏ vẻ chờ đợi: "Nếu cô bằng lòng quỳ xuống cầu xin tôi, có lẽ tôi sẽ để cô ấy đi. "
Tiếng cười của tôi vang vọng trong căn phòng khách rộng rãi: "Hahahahaha... Tại sao tôi lại phải cầu xin cô chứ? Cô ấy sống hay chết chẳng liên quan gì đến tôi, bắt cóc và giam giữ phi pháp là cô, nếu lỡ bị vạch trần người bị bắt cũng chính là cô, cô cho rằng tôi đến đây là để thay con tin sao? Tôi đến đây để tính sổ với cô ấy đấy... Sau đó, cô muốn xử lý thế nào thì xử lý đi, tôi làm sao mà quản được, mà cũng không muốn quản."
Thu Kỳ trở nên im lặng khi nghe những lời của tôi, ngay cả Quan Thư Quân cũng bị sốc bởi thái độ không tốt của tôi, tôi bước một bước dài về phía trước, các vệ sĩ cách đó không xa định ngăn tôi lại, Quan Thư Quân ra hiệu cho anh ta không cần lo. Tôi nhảy lên vài bước và đi đến bên cạnh Thu Kỳ, tôi giữ lưng ghế ghé sát vào tai cô ấy nhưng nói với âm lượng có thể nghe được trong kinh văn: "Hà Mộc đã thú nhận mọi chuyện. Cô có gì muốn nói không?"
Tôi nhìn Quan Thư Quân, cô ấy hiểu ý tôi nên gật đầu với tôi, tôi giơ tay gỡ miếng vải đen trên mặt Thu Kỳ ra, khi cô ấy có ánh sáng trở lại, cô ấy nheo mắt sợ ánh sáng, và bình tĩnh lại phải mất một lúc mới nhìn rõ. Cô ấy cứ nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt đỏ hoe, nhưng tôi đã quay đầu đi: "Quan tổng, tôi có thù oán cá nhân với Thu Kỳ,