"Bên ngoài lạnh như vậy, còn không mau trở về phòng nghỉ ngơi đi, đừng quên cô đang là người bị thương."
Trong đêm khuya, tôi đứng trong hoa viên ngắm nhìn cảnh hoang tàn trong mùa đông thăm thẳm, Quan Thư Quân cầm trên tay một chiếc áo khoác, cô ấy ân cần khoác chiếc áo khoác lên vai tôi, tôi xoa xoa hai tay, phả ra một làn hơi hướng về phía bầu trời đêm: "Cảm ơn..."
"Tuy rằng tôi không hoàn toàn tin tưởng cô lắm, nhưng hôm nay tôi vẫn phải cảm ơn cô. . . "
Tôi cười cúi đầu, đá tảng đá nhỏ dưới chân đi: "Nếu không phải Thu Kỳ và Hà Mộc làm chuyện kia, thì ngày hôm đó tôi cũng đã không cho cô một nhát, sớm muộn gì cũng phải trả lại cho cô, coi như chúng ta huề nhau đi."
"Người trẻ tuổi, cô có ổn không đó?"
Câu hỏi của Quan Thư Quân làm tôi bối rối, tôi nghiêng đầu ngơ ngác nhìn cô ấy: "Ờ... ý cô là sao?"
"Hôm nay, tôi thấy cô mắng Lam Phi Ỷ như muốn thổ huyết, trong lòng không đau sao?"
"Tại sao phải đau chứ? Tất cả những gì cô ấy cho tôi cũng chỉ còn lại chết tâm và chết lạnh, đau hay không đau thật sự không còn ý nghĩa nữa."
"Tôi nghĩ ra một ý kiến hay. Cô có muốn làm trợ lý của tôi không? Tôi muốn đưa cô đi cùng tôi mọi lúc mọi nơi, như vậy cô với Lam Phi Ỷ mới hay đụng mặt nhau. Tôi muốn xem thử cô thật sự đã chết tâm chưa, hay là đang diễn cho tôi xem."
Người phụ nữ này lại đang tính kế gì nữa đây? Tôi đốt một điếu thuốc và suy nghĩ một lúc: "Thật ra, tôi quan tâm đến việc cô sẽ trả lương cho tôi bao nhiêu? Nếu phúc lợi không tốt thì tôi chẳng đi làm mấy trò mèo đó."
"Sao cô lại thực dụng quá vậy, tôi cho cô chỗ ở, cho cô cơm ăn áo mặc, còn cho cô cả công việc, sao cô lại không biết xấu hổ mà đi đòi hỏi vậy."
Tâm trạng Quan Thư Quân có vẻ rất tốt, cô ấy vươn tay đoạt lấy điếu thuốc trong miệng tôi, ném xuống đất dập tắt: "Tôi không thích mùi khói thuốc, hút thuốc có hại cho sức khỏe, Lam Phi Ỷ trước kia sao chẳng quan tâm tới cô vậy?"
"Tôi là người vô vị, ngoại trừ nấu ăn chăm sóc con cái ra, hút thuốc coi như là một trong số ít thói quen của tôi. Cho nên, cô ấy cũng nhắm mắt làm ngơ, cũng coi như là một tôn trọng."
"Nói chung là đã đến chỗ tôi rồi, cô phải bỏ những thói hư tật xấu bớt đi."
Sau khi nói xong, Quan Thư Quân định rời đi, nhưng tôi đã ngăn cô ấy lại: "Quan tổng, cô yêu chị gái cô à?"
Cô ấy dừng lại, không quay lại nhìn tôi, trầm mặc một lúc mới đáp: "Cô đừng cố ý dò xét tâm tư tôi, không liên quan đến cô."
"Nếu không có tình cảm, thì cô sẽ không trốn tránh câu hỏi này, cô có từng hối hận chưa? Tôi và Thu Kỳ đi du lịch, đã đi qua rất nhiều nơi, mặc dù tôi chưa từng gặp Quan Cầm Quân, nhưng mà ở trên người cô ấy tôi có thể thấy thấy bóng dáng người cô ấy yêu, có lẽ yêu người yêu đến sâu đậm cho nên khắc sâu trong xương cốt đã là hình dáng đối phương, nếu không yêu, cô ấy sẽ không đi đến bước hôm nay, tôi chỉ là người ngoài cuộc, chỉ tiếc là số xui, bị các người kéo vào bên trong, tôi chỉ người đứng bên lề, là người ngoài cuộc nhìn sự thật ở một góc độ khác mà thôi."
Quan Thư Quân quay người và đi nhanh về phía tôi, cô ấy muốn chọc vào vai tôi nhưng dừng lại, giống như một con mèo đang giận dữ đang cúi đầu: "Cô thì biết cái gì hả? Cô chỉ thấy một Quan Thư Quân bất chấp thủ đoạn, điên cuồng làm việc, gánh trên vai là nhân vật phản diện, hủy hoại cuộc sống của người khác, nhưng mà cô đâu có biết, như thế nào mà Quan Thư Quân có được vị trí như ngày hôm nay.
Những người như tôi và Lam Phi Ỷ sẽ không bao giờ có một cuộc sống của chính mình, có bao nhiêu xiềng xích trói buộc chúng tôi, người bình thường như cô không thể hiểu được.
Người ích kỷ nhất chính là Quan Cầm Quân, cái gọi dịu dàng đạo đức giả của cô ấy chỉ có đám người ngu muội như Thu Kỳ và Hạ Mộc bị mê hoặc, cô ấy vì muốn trói bỏ xiềng xích để có tự do, mà vứt bỏ tôi một mình ở chỗ này, một mình tận hưởng cuộc sống thoải mái ở bên ngoài, nhưng mà chưa bao giờ cô ấy hỏi em gái của cô ấy, linh hồn bị mắc kẹt ở đây có mệt hay không?
Quan Thư Quân khi là người chưa nợ ai thứ gì, cũng là kẻ thiện lương, là do thế giới này bất công, mang từng người tôi yêu rời xa khỏi tôi, trước đây, tôi đã từng hạnh phúc, đối với tôi, hạnh phúc đó thật ngắn ngủi. Nếu tôi không cố gắng hết sức mình, làm sao tôi có thể giữ được tất cả vinh quang này?"
Nói đến đây, Quan Thư Quân, người chưa bao giờ khóc trước mặt tôi, đã bật khóc, cô ấy đúng là một người phụ nữ ngạo kiều khẩu thị tâm phi, có lẽ cuộc đối đầu với Thu Kỳ hôm nay đã chạm đến sự yếu đuối của cô ấy, cô ấy cố chấp cho rằng Quan Cầm Quân đã vứt bỏ cô ấy, biến cuộc đời của cô ấy trở nên u ám, nhưng mà đã là con người, ai mà không muốn có cuộc sống của bản thân, ai lại không có lòng ích kỷ? Nhưng mà tôi biết, ngay tại giây phút này, cô ấy đang hối hận.
Cô ấy kéo cổ áo tôi, dụi đầu vào ngực tôi, tôi bị hành vi này làm cho choáng váng, không biết có nên đưa tay ra an ủi hay không, nhưng cô ấy chỉ ấp úng, nghẹn ngào: "Cho tôi mượn bờ vai cô... "
Tôi ngẩn người một lúc, cuối cùng vuốt mái tóc dài của cô ấy, thở dài: "Muốn khóc thì cứ khóc đi, cố nén lâu chỉ khiến bản thân khó chịu. Mỗi người đều có trách nhiệm với chính mình. Ai cũng phải chịu trách nhiệm cho hành vi của bản thân, cô dùng từ chối để trừng phạt cô ấy, nhưng mà trừng phạt này khiến cô mất đi cô ấy mãi mãi, đây cũng coi như hình phạt mà ông trời dành cho cô."
Một người phụ nữ gần bốn mươi trông giống như hoa lê đang khóc trong mưa! Nhưng khi cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi, tôi cũng cảm thấy Quan Thư Quân có chút đáng thương: "Ý của cô là... tất cả đều là báo ứng?"
Tôi lấy tay áo lau nước mắt cho cô ấy, u sầu nói: "Giống như tôi và Joan tranh giành Phoebe, tôi thắng anh ta chết, cho nên các cô mới đến đây báo thù, nghiệp chướng lặp đi lặp lại, chuyện yêu hận mãi mãi không dứt.
Cô có biết tại sao tôi lại yêu Khuynh Phàm đến thế không? Một phần là do yêu ai yêu cả đường đi lối về, bé con là con của Phoebe, cho nên tôi yêu bé con vô điều kiện. Một phần khác, trong vụ nổ kia, tôi thay Phoebe và bé con làm con tin, lúc đó Joan đã đuổi theo tới nơi, anh ta đứng trên hành lang nhìn hai người mà anh