Vẫn như cũ, Dư Kiêu sắp xếp buổi họp mặt ở hội sở, mới sáng sớm tôi đã chỉnh đốn bản thân ăn mặc cho ra hồn, đi vào trong nhà ăn, Quan Thư Quân thấy tôi ăn bận tươm tất, lại vui vẻ, thế là chống tay lên đầu, gạt bữa sáng qua một bên, vô cùng hóng hớt, nháy mắt hỏi: "Mới sáng sớm mà mặt đầy phấn chấn, ăn bận cũng đẹp nữa, là chuẩn bị đi dán họa lên con gái nhà ai đây?"
Tôi vừa múc cháo, vừa thản nhiên trả lời: "Dán họa lên con gái nhà người ta à? Tôi làm gì có mị lực lớn thế. Hôm nay, có bữa gặp mặt, đương nhiên phải chưng diện tí chứ!"
"Gặp mặt? Cũng đâu phải ngày lễ gì, sao bên bộ phận của cô lại hội tụ liên hoan vậy, xem ra là công việc ít quá cho nên rảnh quá rồi phải không, để tôi tính toán lại, cho bên cô nhiều dự án hơn."
Quan Thư Quân cái nhà tư bản bóc lột sức lao động rẻ mạt thực sự đã ăn sâu bám rễ, mọi thứ cô ấy nói đều có thể liên quan đến việc tạo ra lợi ích, tôi vội vàng xua tay: "Này, này, này! Tự nhiên gán cái nồi này cho bộ phận công trình vậy, là tôi có hẹn gặp mấy người bạn tù lâu năm không gặp, khó mà có thời gian gặp nhau, đương nhiên phải vui rồi. Có muốn đi cùng tôi không~"
Thấy tôi sảng khoái mời đi, Quan Thư Quân mang theo ghét bỏ từ chối: "Tôi đi làm gì? Ở với một đám người có lý lịch như các cô, chẳng khác nào dê lạc vào bầy sói, tôi tiếc mạng tôi, không dám đi."
Tôi bất đắc dĩ cười cười: "Làm ơn đi, không phải tất cả tù nhân đều phạm tội ác, thế giới này quá bất công, người tốt luôn phải ngậm đắng nuốt cay, tư tưởng của cô có vấn đề, phải sửa lại mới được!
Lấy phòng giam của bọn tôi làm ví dụ, Dư Kiêu, cô từng gặp cô ấy rồi, cô ấy và Giản Ngữ Mộng vốn là kẻ thù , cô ấy từng là một nhà thiết kế nội thất, thời sinh viên còn giành được giải thưởng lớn, khi ấy tiền đồ của cô ấy rộng mở biết bao, tương lai vô cùng tươi sáng, thế nhưng ba của Giản Ngữ Mộng đã cưỡng hiếp mẹ cô ấy trước mặt cô ấy, trong cơn tức giận cô ấy đã vô tình đánh người ta đến bị liệt cả người, nghe nói khi đó vì chuyện này mà Giản Thị bị người ta đàm tiếu, công ty bị ảnh hưởng lớn, cho nên Giản Ngữ Mộng dùng tiền mua chuộc mối quan hệ, Dư Kiêu mới bị tuyên án xử phạt rất nặng, vào tù nhiều năm như vậy, coi như tương lai cũng đã bị hủy hoại.
Nhưng mà quanh đi quẩn lại, chỉ cần có duyên lại sẽ đụng mặt nhau, nợ thì cũng cần phải trả nợ, cho nên Giản Ngữ Mộng lại rơi vào tay Dư Kiêu. Nói một chút về tôi đi, lúc tôi làm việc ở Bắc Thịnh Quốc tế, sự nghiệp đang trên đà phát triển, nếu không bị Triệu Thái An hãm hại, nói không chừng giờ tôi còn đang nhận lương cấp bậc quản lý đấy, tiếc là đời đâu như ý muốn, tôi là kẻ thất bại. Cô không biết vụ tai nạn xe kia thảm khốc đến mức nào, trong vòng một đêm mất đi hai mạng sống, tôi cũng nhận hình phạt xứng đáng.
Trong phòng giam còn có một tù nhân kinh tế, cô ấy là một sinh viên đạt thành tích cao với hàng loạt danh hiệu, cô ấy đã làm tròn bổn phận của mình không phạm phát, chẳng qua là chịu tội thay bạn trai, đến lúc ra tù, người đàn ông kia đã kết hôn, đến con cũng mở miệng gọi ba rồi. Còn có hai người nữa, bị phán là tàng trữ ma túy, bị kết án ngồi tù nhiều năm, nhưng mà thực ra họ bị đe dọa cưỡng ép làm thế.
Tôi hỏi cô, từ lúc đầu chúng tôi sai ở đâu? Dư Kiêu sai sao? Cô ấy không sai, nhìn thấy cảnh tượng không thể chịu đựng nổi như vậy, cô có lựa chọn im lặng rời đi không? Liệu tôi có sai không? Tôi không sai, Triệu Thái An nhiều lần hãm hại tôi, cùng Joan gây sự, bạn tôi bị sảy thai, bạn gái cũ chết trước mặt tôi, tôi không nên đánh anh ta sao, chẳng lẽ sợ hãi hèn nhát trốn anh ta?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người phạm tội kinh tế kia sai sao? Đừng nói là do cô ấy ngốc, là do tên đàn ông kia quá đê tiện. Gái mại dâm sai sao? Họ cười nhạo người nghèo nhưng không cười nhạo gái mại dâm, bọn họ cũng vì mưu sinh thôi, thứ dơ bẩn nhất chính là thế giới này, bọn họ vô tội. Chúng tôi từng là dê, nhưng chúng tôi bị ép buộc phải làm như vậy bởi những người được gọi là sói, mà cô khi đó chẳng phải là sói sao?"
Quan Thư Quân sững sờ trước lời nói của tôi, cô ấy không phản bác lại tôi bất cứ điều gì, thậm chí cô ấy còn bình tĩnh lại một lúc, cô ấy sẵn sàng tiếp nhận những lời ngụy biện, khẽ gật đầu: "Tôi là một con sói ... cũng có lý. Vậy, tối nay chơi vui vẻ, tôi bảo người đến đón cô, để không tái diễn chuyện như lần trước."
"Tôi nghe lời cô, tôi không hiểu mạch não của Jane, nghĩ tới đã phát sợ."
Tôi cười híp mắt nhìn Quan Thư Quân, nhất thời không khí yên tĩnh lại, cô ấy ngơ ngác nhìn tôi, hai gò má lập tức ửng hồng, tôi khó hiểu giơ tay vẫy cô ấy: "Sao tự nhiên lại ngẩn ra? Này... cô đang nghĩ gì đó?"
"Hả? Không có gì...chỉ là đang nghĩ về những gì cô vừa nói thôi..."
"Câu nào, cô không hiểu, để tôi giải thích cho ngươi."
Quan Thư Quân đột nhiên ngồi thẳng dậy, sau đó rất nghiêm túc nói: "Dư Kiêu và Giản Ngữ Mộng, có mối thù hận sâu với nhau, cũng không ngăn được hai người họ ở bên nhau."
Tôi cầm chiếc bánh mì nướng lên và phết bơ lên: "Ừ. Thì sao?"
Quan Thư Quân đột nhiên đến gần tôi: "Chúng ta ... chúng ta không phải cũng có ân và oán sao? Ý tôi là ..."
Tôi biết cô ấy đang nghĩ gì, liền ngả người ra sau: "Đừng nói cô thích tôi rồi đó nhé? Bạn à, đừng đùa với lửa."
Cho dù tôi có thể giả ngu, Quan Thư Quân vẫn là ra vẻ nghiêm túc, cô ấy ho nhẹ một tiếng: "Tôi bắt đầu thích cô rồi, cô có ý kiến gì? Cho dù có ý kiến ý cò gì, tôi cũng bác bỏ."
Tôi vội vàng nhét bánh mì vào miệng, húp một hơi cháo, nhanh như chớp mà giải quyết bữa sáng, suýt nữa thì nghẹn cả thức ăn trong miệng: "Tôi no rồi, Tôi đi làm đây!"
Tôi chạy vội vào phòng lấy cái túi, trong lòng cảm thấy buồn nôn, lao vào nhà tắm, vội vàng ngồi xuống bồn cầu, bao tử như dời sông lấp biển, bữa sáng coi như đi tong.
Tôi không biết bắt đầu từ khi nào, nhưng khi