Nếu như bây giờ chị Hồng và chị Liên đã tiếp cận thành công Lam Phi Thuần, đương nhiên là phải sắp xếp công việc cho họ rồi, tôi bấm số điện thoại Dư Kiêu, tốc độ bắt máy của cô ấy chưa bao giờ khiến người ta thất vọng.
"Người chơi lớn, vết thương đã lành chưa?"
"Cũng ổn rồi."
"Nói đi, hôm nay muốn cái gì?"
"Cậu nói người liên hệ đến gặp chị Hồng nói cho các chị ấy biết, tôi cần danh sách các mối làm ăn của Lam Phi Thuần, mối nào ít người biết thì cái đó càng quan trọng, không thể bỏ sót, với nữa càng nhanh càng tốt. Với lại, phải xây dựng mối quan hệ tốt với Lam Phi Thuần, cuối tháng này có tiệc, bảo hai vị ấy tranh thủ kết bạn với anh ta, phải có mặt đi cùng. Đến lúc đó, tôi sẽ tìm cơ hội gặp các chị ấy."
"Thật ra, chuyện này một mình Lão A có thể làm được, sao lại kéo theo chị Hồng và chị Liên vào? Vào trong hang cọp rất nguy hiểm."
"Bây giờ, Lão A không chỉ theo dõi một mình Jane, sợ sẽ bỏ sót các chi tiết, vẫn nên chia sẻ bớt ra thì tốt hơn, như vậy không quá sức. Với lại bên Lão điều tra bên phía Lam Phi Thuần đang bị đứt đầu mối, mãi không có tiến triển, dù sao thì sắp xếp hai người kề ấp bên gối, sẽ nhận được nhiều tin hơn Lão A, mà còn nhanh nữa."
"Được rồi, cậu nghĩ chu toàn nhất, tôi đi thông báo cho cậu."
"Được, làm phiền cậu rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi chuẩn bị cúp điện thoại, Dư Kiêu gọi tôi lại: "Phi Phàm."
"Sao thế?"
"À thì lâu rồi cậu không hỏi thăm đến Khuynh Phàm, lẽ nào cậu không nhớ bé con nữa?"
Tôi trầm mặc, đốt một điếu thuốc, suy nghĩ xem có chỗ nào không thích hợp, quan hệ giữa tôi và bé con không giống như Dư Kiêu, tại sao cậu ấy lại hỏi thế, quyết định hỏi ngược lại: "Bé con làm sao?"
Dư Kiêu ngập ngừng: "À... có chút chuyện, không phải mấy ngày trước là quốc tế thiếu nhi à? Khuynh Phàm nháo lên nói chờ cậu rất lâu, sao cậu vẫn chưa về, không có quà cũng không gặp được cậu, tình trạng của bé con ngày càng tệ.
Học cũng không xong, ăn cũng không ăn, suốt ngày ở trong nhà, hôm qua tôi và Giản Ngữ Mộng đến nhà tổ họ Lam thăm bé con, bé con không biết tại sao lại sốt nữa, gầy đến mức da bọc xương, bọn tôi khuyên nên báo cậu về nhà thăm bé con. Nhưng mà Lam đổng, cô ấy... nhất quyết không đồng ý.
Còn nói ra lệnh, nói ai dám tiết lộ về chuyện bé con với cậu, sẽ bị xử. Tôi đem lá gan đời sau cũng tôi dọn ra đây mới dám nói, cảm thấy bé con vô tội, lúc sinh ra đã đáng thương, giờ cậu với mẹ bé con mỗi người mỗi nơi, chuyện lớn chuyện nhỏ tích tụ lại thành ra thế này, chúng ta vẫn là bạn bè, tôi không muốn gạt cậu."
Tôi mệt mỏi nhắm mắt lại, xoa xoa huyệt thái dương: "Được rồi, tôi biết rồi, cảm ơn cậu."
Cúp điện thoại, tôi đi qua đi lại trong phòng, trong lòng rối bời hồi lâu, quyết định đến nhà tổ họ Lam gặp Khuynh Phàm, tôi đang xót xa cho bé con. Nghĩ làm sao mới có thể quang minh chính đại đến đó mà không để Quan Thư Quân nghi ngờ? Thế là lại diễn tuồng khác.
Tôi thay quần áo cầm lấy chìa khóa xe, bấm số điện thoại Jane, vừa đi xuống phòng khách vừa đợi bên kia nghe máy, mới vừa tới cửa phòng khách, đã nghe tiếng chào bằng tiếng Pháp của Jane: "Bonjour ~ Vưu Phi Phàm, tìm tôi đấy à?"
"Cháu gái ngoan ngoãn của cô bị ốm, tôi chuẩn bị qua Lam gia thăm xem sao, có muốn đi cùng không?"
"Lạ kỳ, bây giờ con bé đâu có quan hệ gì với cô, cô đến Lam gia diễn trò gì thế? Cô còn chuyện gì chưa thông hả, sao tự tìm ngột ngạt cho bản thân thế."
"Người phương Tây các cô, không biết cái gì đạo lý đối nhân xử thế à? Bé con sống với tôi bao nhiêu năm, tôi dọn nước tiểu hốt phân nuôi bé con lớn, coi như cũng là nửa cái mẹ của bé con rồi, coi như tôi với Lam Phi Ỷ đã chia tay, không có nghĩa coi bé con là kẻ thù. Ngược lại, cô là cô của bé con, sao không thể hiện chút yêu thương đi hả."
"Nói thẳng ra thì, tôi với con bé đó ngoài chảy chung dòng máu, thì chẳng có gì để yêu thương. Với lại, trong mắt nhà họ Lam, bọn họ muốn lột da của chúng ta thì đúng hơn, có muốn đi chịu tội một mình cô đi đi, tôi không đi với cô đâu."
Trong tích tắc, Jane cúp điện thoại, cùng lúc đó, Quan Thư Quân cũng nghe thấy cuộc nói chuyện của tôi, đây chính là cái tôi muốn, cô ấy khoanh tay nhìn tôi và hỏi một cách thờ ơ, "Đứa bé bị sao vậy?"
"Vừa rồi Dư Kiêu gọi điện thoại cho tôi, hỏi vết thương của cô với tôi sao rồi, nói chuyện một hồi nói đến chuyện bé con, mới biết Khuynh Phàm bị bệnh một thời gian rồi, bé con nháo đòi gặp tôi, Lam Phi Ỷ tàn nhẫn không cho gặp tôi. Tôi định qua Lam gia một chuyến, bé con là tôi cực thân nuôi lớn, đương nhiên phải đến xem sao rồi."
Quan Thư Quân gật đầu: "Cũng đúng, nên đi qua đó xem sao đi, có khi bé con nhớ cô đến phát điên cho nên mới bệnh như vậy, xem ra cô, một bà mẹ nhỏ cũng nên là đúng thân phận, con bé mới yêu cô. Vết thương của cô còn chưa lành, để tôi bảo tài xế đưa cô đi."
Quan Thư Quân thản nhiên chiều theo ý tôi, tôi đùa giỡn: "Cô cũng thấu tình đạt lý lắm."
Thấy tôi khen cô ấy, cô ấy không vui, lạnh lùng nhìn tôi: "Làm như nhà tôi là nhà tù giam giữ cô vậy, cô muốn đi đâu là quyền của cô, mớ gì phải báo cáo với tôi?"
Tôi gãi đầu cười ngượng: "Tôi đến Lam gia mà không nói với cô, ai biết được cô nghĩ cái quái gì trong đầu. Thôi thì báo cáo lại hay hơn, vẫn nên rõ ràng minh bạch, vậy mới tốt."
Cô ấy rất hài lòng câu trả lời của tôi, uể oải tựa vào góc sô pha, nói đùa: "Nếu tôi có con thì hay biết mấy, cô có thể thay tôi chăm sóc con bé, trong nhà sẽ rất náo nhiệt, tự dưng ghen tị với Lam Phi Ỷ thật! Cô ngồi đây một lát đi, tôi bảo quản gia đi chuẩn bị quà cho cô, đi thăm con cũng không thể đi hai tay không."
Thấy cô ấy nhiệt tình chuẩn bị, tôi nhịn không được mà khen: "Cô cũng chu đáo lắm nha, làm gì cũng chu toàn."
Quan Thư Quân tự mãn nhướng mày, kiêu ngạo nói: "Vô cùng cảm ơn đánh giá của cô, đánh giá đúng lắm."
...
Tôi bảo tài xế của Quan gia lái xe đậu cách