Lúc nhận điện thoại của Nghiêm Khê, Tạ Ninh rúc người vào trong ổ chăn, hoa mắt chóng mặt, nửa ngày cũng không nghe rõ Nghiêm Khê nói cái gì.
Suốt một đêm cậu gấp rút hoàn thành bản thảo, tới lúc sáng thì bên A mới phản hồi lại, sau khi sửa xong hết bản thảo cậu trực tiếp bổ nhào lên giường, ngủ đến trời đất tối tăm.
Đầu dây điện thoại bên kia vang tiếng tích tích nữa ngày, Tạ Ninh đau đầu xoa xoa thái dương, thức dậy: “Cậu nói cái gì? Nói lại lần nữa?”
Nghiêm Khê quả nhiên lập lại một lần: “Cậu và Từ Thanh, chia tay rồi?”
“À” Tạ Ninh đáp một tiếng: “Chia rồi”
Nghiêm Khê muốn nói lại thôi.
Tạ Ninh liếc nhìn thời gian, đã 7 giờ tối, một giấc ngủ này trực tiếp đem nguyên cả ngày ra ngủ mê man.
Nghiêm Khê trầm mặc một hồi lâu: “Giờ cậu thấy sao rồi?”
Tạ Ninh thành thật trả lời: “Hơi nhức đầu”.
Nay ngủ quá nhiều nên thấy không thoải mái lắm.
“Dạ dày cũng khó chịu.” Một ngày không có ăn cơm, rất đói bụng.
Nghiêm Khê thở dài: “Cậu đừng có suy nghĩ không đâu, ngoan ngoãn ở nhà đi, tôi lập tức tới ngay”
Cậu có cái gì mà phải suy nghĩ không đâu? Tạ Ninh chả hiểu kiểu gì, nói: “Khi nào cậu tới nhớ mang phần cơm tối tới cho tôi nha”
Tạ Ninh nằm trên giường định thần lại một lúc, bò xuống giường thay quần áo rửa mặt, trên bàn máy tính để bừa bộn các loại tranh phác thảo, cậu dọn dẹp lại xong, liền đi vào nhà bếp lấy cho mình một ly sữa bò nóng.
Màn hình điện thoại di động sáng lên, cậu vừa nhìn, liền thấy có hơn mười mấy cuộc gọi nhỡ.
Có ba cuộc là của Nghiêm Khê, số còn lại đều là Từ Thanh gọi tới.
Tạ Ninh nhấp một ngụm sữa bò nóng, cơ thể ấm hơn rất nhiều, sau đó không chút do dự đem Từ Thanh kéo vào danh sách đen.
Trong phần tin nhắn cũng có mấy cái Từ Thanh gửi tới.
[ Anh sai rồi ]
[ Đừng chia tay có được không ]
.......
Không được.
Tạ Ninh dọn sạch hộp thư đến, sau đó đem toàn bộ các phương thức liên lạc khác của Từ Thanh kéo vào danh sách đen.
Làm xong tất cả những thứ này, chuông cửa vang lên.
Nghiêm Khê quả nhiên nhanh như chớp mà chạy tới, còn mang đến một phần cháo hoa cực kỳ thanh đạm.
Tạ Ninh ăn xong bát cháo hoa tẻ nhạt vô vị: “Đem món gì không được, nhất định phải là cái món nhạt nhẽo này”
Nghiêm Khê nhìn nhìn sắc mặt cậu: “Tôi sợ cậu ăn không có khẩu vị”
Tạ Ninh không chỉ có khẩu vị, mà khẩu vị còn rất tốt.
Cậu đặt cái muỗng sang một bên, đi vào phòng ngủ lấy áo khoác ra: “Thôi, chúng ta ra ngoài ăn”
Nghiêm Khê nói: “Tôi ăn cơm tối rồi”
“Vậy thì đi theo tôi ăn thêm bữa nữa, coi như là bữa khuya đi”
Trên đường đi ra ngoài điện thoại di động của Nghiêm Khê vang lên mấy lần, hắn lấy điện thoại ra liếc nhìn dãy số trên màn hình, trực tiếp cúp máy.
“Ai vậy?” Tạ Ninh thuận miệng hỏi.
Nghiêm Khê nói: “Là một thằng ngu”
Tạ Ninh: “ Đừng tưởng là tôi không nhìn thấy số điện thoại” Không phải cậu cố ý nhìn lén, chủ yếu là do dãy số này cậu quá quen thuộc, liếc mắt nhìn một cái liền nhận ra, là Từ Thanh.
Nghiêm Khê cười lạnh: “Chẳng lẽ thằng đó không ngu?”
Tạ Ninh suy nghĩ một chút, không có cách nào phản bác.
Nghiêm Khê đối với Từ Thanh vẫn luôn tồn tại một loại thành kiến, mà cũng không thể nói là thành kiến.
Hắn nhận ra được Từ Thanh người này chính là một tên công tử nhà giàu, ăn chơi trác táng, không có một chỗ nào xứng với Tạ Ninh.
Không riêng gì Nghiêm Khê, mọi người xung quanh Tạ Ninh đều cảm thấy như vậy.
Chỉ là hai người quen nhau hơn 4 năm, rất nhiều người khuyên ngăn cũng không thể tách hai người ra, cho tới hiện tại.......
Nghiêm Khê vừa nghĩ tới liền tức muốn nổ cái lồng ngực: “Từ Thanh này chính là một thằng tra nam, đã ăn trong bát lại còn ngó trong nồi! Hai người chia tay là đúng đắn, còn rất nhiều người thầm thương trộm nhớ cậu, tội tình gì phải treo cổ trên thân cây mục nát như gã!”
Tạ Ninh thuận ý của hắn, gật đầu: “Đúng đúng đúng.”
Nghiêm Khê liếc mắt nhìn cậu, thở dài: “Tính cách của cậu chính là quá mức ôn nhuận, đáng lẽ mấy năm trước tôi phải đạp cho gã đó một phát bay mười vạn tám ngàn dặm ra ngoài”
Người bạn này của hắn tính cách tốt, nói dễ nghe một chút thì là thuận theo tự nhiên, còn nói khó nghe thì chính là nhẫn nhục chịu đựng.
Hỏi cậu cái gì, câu trả lời cơ bản đều là “Sao cũng không”, “Không qua trọng” hoặc là “Ồ” có đôi khi là “Có liên quan gì đến tôi đâu”.
Nghiêm Khê nhớ tới hồi còn học đại học, Tạ Ninh rất được nhiều người yêu thích, hoa khôi của học viện nghệ thuật còn tỏ tình với cậu, nói một tràng những lời tình cảm hết sức chân thành, kết quả Tạ Ninh trả lời một câu: “Cảm ơn cậu vì đã thích tôi, nhưng mà thích là chuyện của cậu, có liên quan gì đến tôi đâu?”
Hoa khôi tức giận đến mức muốn khóc tại chỗ.
Sau đó có người yêu thầm hoa khôi cảm thấy bất bình, tìm tới tận cửa chất vấn, Tạ Ninh nghe cậu bạn kia mắng xong, hỏi một câu: “Rồi có liên quan gì đến cậu không?”
Lúc đó cậu vẫn luôn là kiểu người không bận tâm nên không nói, nhưng sau đó Tạ Ninh và Từ Thanh quen nhau, cứ mỗi lần Nghiêm Khê nhắc nhở hành vi trêu hoa ghẹo nguyệt của Từ Thanh, Tạ Ninh vẫn cứ là bộ dáng “liên quan gì đến tôi?” không chút thay đổi.
Nghiêm Khê nghĩ tới chuyện này liền cảm thấy ngột ngạt không thôi.
Tạ Ninh cảm thấy mình không phải là ngoan ngoãn, cậu chỉ là cảm thấy không có chuyện gì đáng để tâm mà thôi.
Đang là mùa đông, bên ngoài trời lạnh cóng, nếu không phải trong nhà thiếu đồ, thì Tạ Ninh căn bản là không muốn lết xác ra khỏi cửa.
Ai ngờ cơm nước xong xuôi trời liền rơi tuyết.
Thứ sáu tuần này chính là lễ giáng sinh, có không ít cửa hàng ở hai bên đường đã trưng bày cây thông noel và đồ trang trí.
Tạ Ninh nhớ tới bản thảo mình vừa vẽ xong, vẽ áp phích Noel cho một công ty trò chơi, cậu không phải là hoạ sĩ ban đầu được chọn, nhưng sau đó công ty trò chơi kia không hài lòng lắm, khó khăn lắm mới tìm được Tạ Ninh, dùng giá cả gấp đôi mời cậu gấp rút hoàn thành bản thảo này.
Trong bức tranh, bầu trời đêm bao phủ tuyết rơi, có cây thông và có ông già noel cùng với những nhân vật khác đang vui đùa, thật giống với khung cảnh trên đường mấy ngày sau.
Hiếm thấy không cần phải vội vàng hoàn thành bản thảo, Tạ Ninh cũng không muốn trở về sớm, muốn ở ngoài đi dạo nhiều chỗ hơn, Nghiêm Khê nhận cú điện thoại, là công ty gọi tới, vì vậy mà phải vội vàng chạy đến công ty.
Tạ Ninh và hắn không giống nhau, gia cảnh của Nghiêm Khê chỉ có thể nói là khá giả, nhưng năng lực cá nhân rất mạnh, sau khi tốt nghiệp đã tự gầy dựng sự nghiệp, mở một công ty game, cũng coi như là có chút thành tựu.
Trên đường rất lạnh, Tạ Ninh ngay lập tức đi vao trung tâm mua sắm, hối hận lúc đi ra ngoài không có mặc thêm mấy cái áo khoác.
Đi dạo hai vòng, cuối cùng cậu dừng chân tại một máy gắp thú.
Máy gắp thú đã có một người đứng trước, bàn tay thon dài nắm lấy tay cầm của máy, Tạ Ninh chú ý tới đồng hồ đeo tay cùng cúc áo của anh, đây cũng không phải là loại giá cả mà người thường có thể kham được.
Cũng không biết anh đã bỏ bao nhiêu đồng xu vào rồi, mà ngay cả một lần cũng không gắp dính, tức giận đến mực đạp máy gắp thú một cước, phun tào nói: “Cái quỷ gì vậy trời?”
Tạ Ninh không nhịn được cười một tiếng.
Nghe thấy tiếng cười, anh quay đầu lại liếc nhìn Tạ Ninh một cái: “Cậu cười cái gì”
Tạ Ninh không nhìn thấy rõ gương mặt của anh, là do khăn quàng cổ bao quanh, che gần nữa khuôn mặt, thoạt nhìn rất là ấm áp.
Tạ Ninh nhìn có chút hâm mộ.
Thấy Tạ Ninh không nói lời nào, anh lui ra nhường chỗ: “Cậu chơi đi”
Tạ Ninh lắc đầu: “Trên người tôi không có tiền xu.”
Anh không kiên nhẫn nói: “Tôi