Trang Duyên người này có yêu cầu cao, mấy quán cơm bình thường khả năng cao là không thể lọt vào mắt anh, ngược lại còn bị anh ghét bỏ.
Vừa nảy nói chuyện trên trời dưới đất, Tạ Ninh nghe anh chê bai mấy quán ăn có tiếng mà không có miếng, giá cả thì đắt gần chết, mùi vị thì chẳng ra làm sao.
Đôi lúc Tạ Ninh cũng cảm thấy kì quái, cậu thật sự không thể hiểu nổi tại người đàn ông này vẫn cứ kiên trì ăn cơm cậu làm, rõ ràng là tay nghề nấu nướng của cậu cũng không được tốt cho lắm.
Lúc ngồi lên xe, Tạ Ninh còn tưởng Trang Duyên sẽ dẫn cậu đi tới quán ăn xa hoa lộng lẫy các thứ, không ngờ lại trực tiếp dẫn cậu đến trường cũ.
Lối đi bộ có không ít học sinh qua lại, một thân quần áo này của Tạ Ninh cũng rất phù hợp hoàn cảnh, hoà nhập vào cũng không có chút mâu thuẫn nào, ngược lại là Trang Duyên thoạt nhìn trông anh giống như là một người có địa vị trong xã hội, cũng thu được không ít ánh mắt đánh giá.
Trang Duyên dẫn Tạ Ninh đi con đường cạnh đại học X rồi quẹo thêm mấy lần, cuối cùng dừng chân trước một cửa hàng nhìn rất xa lạ, anh cau mày: “Sao lại không phải chỗ này ta? Rõ ràng là mình đâu có nhớ sai đường”.
Tạ Ninh hỏi: “Có phải anh muốn dẫn tôi đến ‘Tụ duyên lâu’ đúng không?”.
Trang Duyên nghi hoặc: “...!Đúng, cậu cũng biết ‘tụ duyên lâu’?”
Tạ Ninh chỉ chỉ cửa hàng xa lạ, nói: “Anh không có sai đâu, tuy nhiên ‘tụ duyên lâu’ đã đóng cửa từ mấy năm trước rồi, còn cửa hàng thì đã sớm chuyển nhượng cho người khác”.
‘Tụ duyên lâu’ là nơi xa hoa bật nhất gần đại học X, môi trường thì đúng là rất tốt, nhưng giá cả quá đắt, đừng nói là học sinh bình thường, cho dù là người đã đi làm cũng chưa chắc có thể chi trả nổi, cho nên mỗi lần họp lớp hay tiệc tùng đều sẽ không chọn nơi này.
Cho nên mới nói ‘tụ duyên lâu’ là nơi chỉ có nhà giàu mới có thể vun tiền, mà Trang Duyên chắc hẳn con của một gia đình nhà giàu thứ thiệt.
Năm đó Tạ Ninh tốt nghiệp, ‘tụ duyên lâu’ rốt cuộc cũng không thể chịu đựng được nữa, liền đóng cửa.
Trang Duyên sửng sốt một chút, lại hỏi: “Làm sao cậu biết?”
Tạ Ninh nói: “Bởi vì tôi tốt nghiệp từ đại học X, năm ‘tụ duyên lâu’ đóng cửa cũng là năm mà tôi tốt nghiệp”.
“Hoá ra chúng ta chung trường” Trang Duyên nhướng mày: “Đây cũng quá trùng hợp đi”.
Dừng một chút anh lại bổ sung: “Hình như từ sau khi quen biết cậu, tôi cứ nói câu này suốt”.
Tạ Ninh cũng gật gật đầu.
Hai người nói chuyện một hồi, mới phát hiện Trang Duyên lớn hơn cậu hai tuổi, chuyên ngành đạo diễn, Tạ Ninh là chuyên ngành mỹ thuật.
Khoé miệng Trang Duyên cong lên: “Nói như vậy, tôi là học trưởng của cậu rồi?”.
Sự thật thì không thể cãi.
Tạ Ninh nghĩ.
Cậu biết rõ Trang Duyên nhất định là không chịu bỏ qua cái chủ đề này!
Quả nhiên câu nói tiếp theo của Trang Duyên chính là: “Nào, tiểu học đệ, gọi một tiếng học trưởng nghe xem nào”.
“...”
Tạ Ninh im lặng trong chốc lát, ngoan ngoãn nói: “Học trưởng.”
Không phải là chỉ gọi một tiếng học trưởng thôi sao, cũng chẳng phải là gọi lão công.
Từ trước đến nay Tạ Ninh không quá để ý đến mấy cái này, cho nên lúc gọi cũng chẳng có chút áp lực nào.
Giọng nói mềm mại cùng dáng dấp ngoan ngoãn của cậu, Trang Duyên đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, yết hầu không tự chủ được mà truợc lên trược xuống.
Này cũng...!Quá ngoan đi.
Kiêu gọi liền gọi, nếu anh yêu cầu cậu gọi một xưng hô khác thì sao?
Nếu như anh........đưa ra yêu cầu quá đáng hơn thì sao đây?.
Bé thỏ trắng này có phải sẽ ngoan ngoãn đáp lại hay không?
Trang Duyên đột nhiên hối hận tại sao lúc nãy không thật sự hôn cậu luôn.
Nói không chừng.....!không chừng Tạ Ninh sẽ chấp nhận!.
Tiếc thay bây giờ hối hận thì không còn kịp nữa.
Tạ Ninh không hề hay biết suy nghĩ trong đầu anh, hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Tại sao lúc trước ở trường tôi không nhìn thấy anh”.
Trang Duyên lại nói: “Bình thường, vào năm ba đại học thì tôi xuất ngoại du học”.
Thì ra là vậy, Tạ Ninh chợt hiểu ra.
Trang Duyên nhìn cậu, cười nói: “Nếu tôi không xuất ngoại, nói không chừng chúng ta liền quen biết nhau khi còn học đại học rồi”.
Tạ Ninh: “Vậy cũng chưa chắc, ở đại học có rất nhiều người”.
Trang Duyên nhướng mày: “Nhìn cậu đẹp mắt như vậy, ở trong trường nhất định là một nhân vật nổi tiếng, chỉ cần tôi nghe tin nhất định sẽ tìm đến gặp cậu”.
Thời đại học Tạ Ninh quả thật là một nhân vật nổi tiếng, bởi vì trưởng thành quá mức đẹp trai, cho nên mỗi lần đi trên đường đều có mấy người chặn đường tỏ tình.
Tạ Ninh không biết nên phản bác như thế nào, không thể làm gì khác hơn là nói: “Lời này nên dành cho anh thì đúng hơn, diện mạo của anh đẹp như vậy, ở trong trường khẳng định cũng là một người tiếng tăm lừng lẫy”.
Ai ngờ Trang Duyên lại gật gật đầu, ra vẻ đương nhiên nói: “Đó là đương nhiên.”
Tạ Ninh: “...”
Cậu quên mất, cái người này không chỉ có cái nết hay xoi mói, còn là một kẻ siêu cấp tự tin.
Bây giờ ‘tụ duyên lâu’ đã đóng cửa, nếu đi chỗ khác thì hơi ngại xa, hai người xà quần nguyên một ngày bây giờ cũng thấy mệt.
Tạ Ninh đột nhiên nắm lấy tay của Trang Duyên, nói: “Nếu đã đến tận đây rồi, vậy tôi dẫn anh đến chỗ này ăn thử ha?”.
Trang Duyên hơi sửng sờ, không trả lời cậu, ngược lại là cuối đầu nhìn xuống chỗ tay được Tạ Ninh cầm lấy.
Có chút ấm áp, lại có chút ngứa ngáy.
Cảm xúc rất tuyệt vời.
Trang Duyên lắc nhẹ cổ tay một cái, trở tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu.
Tạ Ninh không hề hay biết, cong đôi mắt lên, nói: “Đi theo tôi”.
Trang Duyên không lên tiếng, khoé môi lại cong lên, để cho cậu tùy ý kéo tay mình chạy về phía trước.
Hai người đứng trước một quán thịt hầm.
Quán thịt hầm này không lớn, trang trí đơn giản sạch sẽ, có hai dãy bàn được sắp xếp ngay ngắn, có lẽ là buôn bán đắt, nên ở ngoài cửa cũng được đặt thêm mấy bộ bàn ghế.
Vào thời gian buổi tối, quán thịt hầm cũng không có nhiều học sinh, Tạ Ninh lôi kéo Trang Duyên tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống.
“Thịt hầm của quán này ăn ngon lắm!” Tạ Ninh giới thiệu: “Nguyên liệu ở đây là do ông chủ tự mình chế biến, ở chỗ khác tìm không có đâu.
Như thế nào, có muốn thử một chút không?”
Với cái tiêu chuẩn của Trang Duyên, cửa hàng này được xếp vào mục có đánh chết anh cũng không vào, cửa hàng quá nhỏ, không có vách ngăn, ngay cả khăn trải bàn cũng không có, mỗi lần khách ăn đều dính hết lên mặt bàn, rất không hợp vệ sinh.
Nhưng dưới ánh mắt nóng rực của Tạ Ninh, lời nói cự tuyệt không thể nào thốt ra khỏi miệng: “.....!được”.
Ông chủ cần phải nhìn kỹ Tạ Ninh, nhìn đến nửa ngày, mới cười nói: “Xem ra mấy năm nay cậu đều không có chút thay đổi nào”.
Tạ Ninh gật gật đầu: “Sau khi tốt nghiệp vẫn chưa đến đây lần nào, chú còn nhớ cháu không?”.
Ông chủ nói: “Trí nhớ chú tốt, cháu là khách quen, lớn lên lại đẹp mắt, mỗi lần cháu ghé, quán này của chú lại hốt thêm không ít khách”.
Tạ Ninh được khen tới mức mặt cũng đỏ lên, nói sang chuyện khác: “Cho cháu hai bát thịt hầm”.
“Ôi chao.” Ông chủ đáp một tiếng, đi về phía nhà bếp được hai bước, lại quay trở lại nói: “Quên nói cháu biết, thị hầm ở quán lên giá, lúc trước một bát thịt hầm giá 12 tệ, bây giờ là 15 tệ một bát”.
Tạ Ninh: “Vâng, cháu biết rồi”.
Ông chú lại nói tiếp: “Cái này chú cũng hết cách rồi, cháu cũng biết đó bây giờ vật giá leo lang”.
Tạ Ninh phụ họa mà đáp lại hai tiếng, ông chú mới lưu luyến rời đi.
Trang Duyên vẫn luôn nghe hai người trò chuyện, lúc này hỏi: “Cậu với ông chủ đó có quen biết à?”.
Tạ Ninh nói: “Tôi thường xuyên tới đây ăn, lâu dần cũng quen”.
“Tôi hiểu rồi”.
Có một thằng nhóc đứng bên cạnh bàn bọn họ tò mò ngó đầu nhìn sang.
Đối diện với ánh mắt của Trang Duyên, nhóc con kia hình như đã bị doạ cho hết hồn, liền “Thịch thịch thịch” chạy mất dép.
“...”
Trang Duyên thầm nghĩ: Nhìn mình đáng sợ lắm hả ta? Rõ ràng là đẹp trai quá trời luôn mà.
“Đó là con trai của chủ quán” Tạ Ninh giải thích: “Tôi nhớ lúc mà quán này mới khai trương, bà chủ còn đang mang thai, bây giờ thì......”
Trang Duyên đánh giá sương sương tuổi tác của nhóc: “Bây giờ chắc cũng cỡ tuổi học tiểu học?”.
Tạ Ninh gật đầu: “Cũng đúng, đã qua mấy năm rồi”.
Vì là khách quen, nên món thịt hầm của hai người nhanh chóng được mang lên.
Mười lăm tệ một bát thịt hầm, có lẽ đây là bữa ăn rẻ nhất trong cuộc đời của Trang Duyên.
Từ trước đến giờ anh vẫn luôn không thích mấy món nơi hàng quá nhỏ xíu này, nhưng khi vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tạ Ninh ăn say sưa ngon lành, làm cho anh cảm thấy món thịt hầm