Tạ Ninh tỉnh lại trong lồng ngực của Trang Duyên.
Cơn say qua đi, đầu cậu vẫn còn ê ẩm, cậu ngẩn người hết một hồi, mờ mịt ngẩng đầu lên.
Cái trán đụng vào lồng ngực cứng rắn.
Lam Kình tiên sinh...!Trang Duyên?
Tạ Ninh sững sờ, đến nửa ngày mới phục hồi tinh thần lại.
Cậu theo bản năng ngồi dậy, nhưng không ngờ lại bị một cái tay ôm lấy eo giữ cậu lại.
Trang Duyên nhắm hai mắt, dường như vẫn còn trong giấc mộng, cảm nhận được động tác của Tạ Ninh, cánh tay anh siếc chặt hơn, kéo Tạ Ninh vào lồng ngực của mình, ôm chặt hơn.
Tạ Ninh dán vào lồng ngực của anh, nhất thời có chút hoang mang.
Cậu đang ở đâu đây? Tại sao lại ngủ cùng với Trang Duyên trên một cái giường còn....bị anh ôm như vậy?
Tạ Ninh đỏ bừng mặt đẩy cái tay của Trang Duyên ra, ngồi dậy.
Phản ứng đầu tiên chính là cậu cúi đầu xem quần áo của chính mình.
Quần áo vẫn chỉnh tề, thân thể nhẹ nhàng khoan khoái, ngoại trừ sau khi tỉnh rượu vẫn còn hơi đau đầu ngoài ra không còn cảm giác khó chịu nào khác nữa.
Nhưng mà bộ quần áo cậu mặt hiện tại không hề giống với bộ âu phục hôm qua cậu mặc.
Vậy......ai thay cho cậu?
Cậu xoa xoa cái trán, tối hôm qua uống say quá bây giờ cậu chỉ mơ hồ nhớ được một chút chuyện mà thôi, hình như là Nghiêm Khê dẫn cậu đi.
Sau đó thì sao?
Nghiêm Khê đi đâu? Rồi tại sao cậu và Trang Duyên lại ở cùng một chỗ thế này?
Mấy nghi vấn lung ta lung tung nhảy nhót trong đầu, khiến cho đầu Tạ Ninh ngày càng đau hơn.
Truyện Sắc
Cậu vén chăn lên nghiêng mình xuống giường, vừa mới mang dép vô, Trang Duyên liền mở mắt ra.
“Em tỉnh rồi?” Giọng nói của anh so với lúc bình thường càng trầm thấp hơn mấy phần, vì vừa mới tỉnh ngủ, nên mang theo chút gợi cảm và lười biến khiến cho người ta mặt đỏ tim đập nhanh.
Anh ngồi dựa ở đầu giường, mặc bộ đồ ngủ cùng kiểu dáng với bộ của Tạ Ninh, nhưng cổ áo có hơi xộc xệch, phỏng chừng là lúc ôm Tạ Ninh bị cậu cọ qua cọ lại mà thành.
Xương quai xanh lớn cùng lồng ngực rắn chắc để lộ ra, Tạ Ninh xấu hổ dời ánh mắt sang chổ khác.
“Tại sao tôi lại ở chổ này?” Tạ Ninh hỏi.
Trang Duyên ngáp một cái, nhướng mày nhìn cậu: “Em không nhớ rõ?”.
Tạ Ninh suy nghĩ hồi lâu, trong đầu vẫn trống rỗng.
Trang Duyên khẽ cười một tiếng, nói: “Tối hôm qua khi rồi gặp em, lúc đó em đã uống say”.
Tạ Ninh gật gật đầu, còn về phần tại sao cậu lại gặp Trang Duyên thì một chút ấn tượng cũng không có.
Trang Duyên nói tiếp: “Sau đó em thấy tôi liền lôi kéo tôi không buông, nhất định muốn đi theo tôi, tôi không mang em theo, em liền bày ra bộ dáng muốn khóc, còn gắt gao ôm lấy thắt lưng của tôi, tôi gỡ kiểu gì cũng không ra”.
Tạ Ninh mở to hai mắt.
“Em dính người như vậy, tôi cũng hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là mang em đến cái phòng này” Trang Duyên làm bộ thở dài.
“...” Tạ Ninh lúng ta lúng túng hỏi: “Thiệt luôn hả?”.
Trang Duyên nhàn nhạt nhìn cậu nói: “Đương nhiên là thật sự, tôi lừa gạt em làm gì?”
Tạ Ninh mím mím môi: “Tôi không tin”.
Trang Duyên: “Vậy em nhớ gì không?”.
Tạ Ninh không nhớ ra được, nhưng cậu không cảm thấy mình lại làm ra hành động quấn lấy Trang Duyên không buông.
Hơn nữa...
“Tôi nhớ rõ ràng là tôi đi cùng với Trang Duyên”.
“Đúng vậy” Trang Duyên thuận theo lời nói của cậu, nói tiếp: “Sau đó hai người liền gặp tôi, không tin thì em đi hỏi hắn đi, chắc chắn hắn sẽ không lừa gạt em”.
Anh nói có sách mách có chứng, Tạ Ninh nhất thời tin là thật luôn.
Cậu không nhịn được cắn môi, nghĩ, chẳng lẽ sau khi uống sau cậu lại dính người thiệt luôn hả?.
Còn......ôm eo Trang Duyên không chịu buông?
Tạ Ninh tưởng tượng ra mấy cảnh tượng đó, cảm thấy trên mặt mình sắp nóng đến bừng cháy.
Trang Duyên bật cười.
Tạ Ninh ngẩng đầu lên nhìn lại, thấy nụ cười quen thuộc trên mặt anh, mới phản ứng được chính mình lại bị anh đùa giỡn.
Cũng không phải là ngày đầu quen biết anh, tại sao vẫn cứ bị trêu chọc nhiều lần như vậy chứ?
Tạ Ninh cắn môi, không thèm nói chuyện với anh nữa, quay người đi vào phòng tắm.
Trang Duyên nhảy xuống giường, chậm rãi đi theo cậu vào phòng tắm: “Lúc nãy chọc em xíu thoi, đừng coi là thiệt”.
Lúc Tạ Ninh rửa mặt, anh dựa người vào cửa phòng tắm: “Nhưng mà em đúng là rất dễ lừa gạt, tôi chỉ hỏi em một câu, em muốn đi với hắn hay là đi với tôi, em liền ngoan ngoãn kéo kéo góc áo của tôi ngay”.
Tạ Ninh: “...”
Cậu quyết định giả điếc cái gì cũng không nghe.
Trang Duyên nhướng mày: “Lần này tôi thực sự không có lừa em đâu”.
Tạ Ninh đáp một tiếng.
Tuy rằng cậu không nhớ rõ ràng chuyện gì đã xảy ra, nhưng cậu biết, nếu không phải do cậu tự nguyện, chắc chắn Nghiêm Khê sẽ không để Trang Duyên dẫn cậu đi.
Tối hôm qua Trang Duyên bị Tạ Ninh hành hạ tới nửa đêm, chọc cho đầy một bụng lửa không có nơi để phát tiết, lúc Tạ Ninh ngủ rồi, anh còn ở trong phòng tắm giải quyết nhu cầu sinh lí của mình.
Sáng sớm hôm nay lại bị đánh thức, tâm trạng có chút không được vui vẻ lắm, lúc rời giường có hơi khó chịu.
Anh hỏi: “Em có còn nhớ tối hôm qua mình đã làm những gì không?”
Cái tay đang lau mặt của Tạ Ninh khựng lại: “Không nhớ rõ.”
Tuy rằng Trang Duyên đã sớm lường trước rồi, nhưng khi nhìn thấy dáng dáp mù tịt không biết gì của cậu, vẫn cứ giận mà không có chỗ phát tiết: “Vậy tôi và em ôn lại một chút đi”.
Tạ Ninh nhanh chóng nói: “Tôi, tôi tối qua uống say nhưng mà cũng rất yên tĩnh, sẽ không làm chuyện gì quá đáng”.
Trang Duyên nhướng mày cười lạnh: “Đúng, rất là ngoan, tôi đi đến đâu em cũng đi theo đến đó, vất vả lắm mới dỗ dành em lên sofa ngồi, em còn oan ức muốn khóc”.
Tạ Ninh bị anh nói đến mức vành tai đỏ bừng.
Tuy rằng có chút ngượng ngùng, nhưng mà....cũng không phải là không chấp nhận được.
Trang Duyên xoa xoa mi tâm, lượt bỏ một vài việc nhỏ, trực tiếp nói đến trọng điểm: “Dỗ em đi ngủ em cũng không chịu, nhất định đòi phải tắm rửa xong mới chịu ngủ”.
Tắm á?!
Tạ Ninh sợ hết hồn, không nhịn được hỏi: “Anh giúp tôi tắm rửa á?”
Trang Duyên cố ý không trả lời ngay, nhìn dáng dấp hoang mang của cậu một hồi, mới vân đạm phong khinh* nói: “Cái đó thì không có, em tự tắm”.
*Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.
Tạ Ninh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ cũng còn may.
Trang Duyên còn nói: “Tuy nhiên quần của em là do tôi cởi ra giùm”.
Tạ Ninh: “......” Cậu lập tức đỏ mặt.
Cậu coi như là đã nhìn ra rồi, Trang Duyên hôm nay quyết tâm phải chọc ghẹo cậu.
Cậu không muốn nghe thêm câu nào nữa, nhưng Trang Duyên lại chặn ở cửa phòng tắm không cho cậu đi ra.
“Chớ vội đi, tôi còn chưa nói đến trọng điểm đâu” Trang Duyên giơ tay cản cậu lại: “Em tắm một hồi thì không có động tĩnh gi nữa, tôi vào xem thì thấy em ngồi trong bồn tắm em bảo em đau đầu”.
Tạ Ninh theo bản năng sờ sờ đầu: “Đau đầu?”
Trang Duyên hít sâu một cái: “Đúng.
Tôi giúp em xoa xoa nhẹ thì em không hài lòng, một bên thì kêu đau, một bên thì hung hăng nhào vào lồng ngực của tôi, muốn tôi ôm em”.
Tạ Ninh không thể tin nổi.
Cậu kiên trì nói: “Tôi, tôi không tin đâu, lúc nãy anh còn lừa gạt tôi nữa”.
“Em không tin?” Trang Duyên cười lạnh một tiếng, tiến lên phía trước vài bước, đè Tạ Ninh lên bức tường lát gạch trong phòng tắm: “Được, nếu em không nhớ ra, vậy chúng ta nói tỉ mỉ một chút, lúc đó em cái gì cũng không mặc, cơ thể trần trụi, vòng tay ôm chặt cổ tôi không chịu buông”
Khí thế của Trang Duyên quá mạnh, Tạ Ninh bị anh nhìn chằm chằm ở khoảng cách gần như vậy, cảm giác ngột ngạt khiến tim cậu đập thình thịch, ngay cả nói chuyện cũng không trôi chảy.
“Vậy anh ôm, ôm tôi?”
Trang Duyên hừ lạnh: “Tôi bị em chọc đến mức cả người đều là lửa, làm sao dám ôm em, nhưng tôi không ôm em liền kêu đau, còn làm bộ dáng muốn khóc nữa chứ, tôi còn làm thế nào nữa, chẳng lẽ để mặc em quậy ở trong phòng tắm?”.
Tạ Ninh liều chết cải lại: “Tôi không có”.
Tạ Ninh nhỏ giọng biện minh: “Lúc uống say tôi chưa bao giờ quậy hết á”.
Trang Duyên nghiến răng nghiến lợi: “Em không có quậy, em chỉ liều mạng chọc ghẹo tôi, ngay cả ngủ cũng phải chui vào lồng ngực của tôi mới chịu!”.
Anh càng nói càng tức, nhớ tới mấy chuyện tối qua mà mình phải chịu đựng, chỉ hận không thể đè Tạ Ninh xuống tàn nhẫn dạy dỗ một trận.
Tạ Ninh run sợ trong lòng mà nhìn anh, giãy dụa muốn chết: “Mấy chuyện đó tôi đều không thể nhớ được, ai biết anh nói là thật hay là giả”.
Trang Duyên cúi đầu, kề sát bên tai Tạ Ninh, gằn từng chữ nói: “Em, không, nhớ, chứ, gì?”
Anh tức đến bật cười: “Đồ ngủ trên người em là do tôi giúp em mặc