Sau khi về nhà Tạ Ninh liền đi vào thư phòng tìm Tạ lão gia tử.
Cậu đem chuyện hồi chiều đơn độc ở cùng với Trang Duyên bỏ qua một bên không nói ra, chỉ nói chuyện Kiều nữ sĩ đối với cậu vừa hoan nghênh vừa nhiệt tình.
Tạ lão gia tử nghe xong liền thở phào một hơi: “Nhà họ Trang là gia đình có nề nếp tốt, đáng để kết giao, đáng tiếc A Tôn và A Kính cùng với Trang Hoằng cũng ít qua lại với nhau, đến bây giờ cũng dần dần không còn thường xuyên lui tới nữa”.
Sau đó Tạ lão gia tử lại hỏi thêm vài câu về Trang Duyên.
“Trang Duyên anh ấy.......” Tạ Ninh cố gắng nói một cách nghiêm túc: “Anh ấy.....là người rất tốt ạ”.
Tạ lão gia tử vui mừng nói: “Ông thấy thằng bé cũng là một đứa trẻ tốt, nếu hai đứa ở chung hòa hợp, thì qua lại thường xuyên một chút”.
Tạ Ninh đỏ mặt gật gật đầu.
Nhớ đến Trang Duyên, suy nghĩ của cậu không khỏi bây xa vạn dặm.
Trang Duyên vậy mà nói.....!thích cậu.
Còn bày tỏ.
Tạ Ninh suy nghĩ tới mấy chuyện hồi chiều, trái tim bắt đầu đập nhanh hơn.
Cậu dường như cũng đã nói thích Trang Duyên.
Trang Duyên có thể hiểu rõ ý của cậu không?.
Sẽ không phiền......phản ứng hồi chiều của cậu chứ?
Trong lòng cậu cất giữ tâm sự, trả lời cũng có chút chậm chạp, Tạ lão gia tử phải gọi cậu nhiều lần cậu mới phản ứng lại được.
“Ninh Ninh? Sao lại ngẩn người rồi?”
Tạ Ninh hoàn hồn, mím môi, ngượng ngùng mà nói: “Con......con đang suy nghĩ vài chuyện”.
Tạ lão gia tử thấy vẻ mặt cậu mệt mỏi, chỉ cho rằng hồi chiều cậu đi nên mệt mỏi, phất phất tay, bảo cậu mau về phòng nghỉ chơi cho tốt.
Trở về phòng, Tạ Ninh ngồi ngơ ngác suốt một đêm.
Cậu ngồi ở mép giường, cầm điện thoại trong tay, ngón tay hơi phát run.
Hai con thỏ bông ở đầu giường đang mở to đôi mắt đen láy mà nhìn cậu, giường như chúng nó đang âm thầm bậu bạn với cậu.
Tạ Ninh gắt gao siếc chặt điện thoại trong tay, mất nửa ngày xây dựng tâm lý cho chính mình.
Sau một hồi lâu, cậu hít sâu hai hơi, từ từ vươn ngón tay ra, bấm vào khung chát với Nghiêm Khê, gõ từng chữ gửi cho hắn một tin nhắn.
Tạ Ninh: Lúc trước cậu có nói tới vị bác sĩ kia, giờ cậu còn phương thức liên lạc không?
Cậu đại khái do dự mười giây, cắn răng, nhấn vào nút gửi tin nhắn.
Từ trước đến giờ Nghiêm Khê vẫn luôn trả lời tin nhắn rất nhanh mà bây giờ vẫn không thấy đâu.
Mãi cho đến khi màn hình điện thoại tối lại, cậu mới phục hồi tinh thần lại.
Đợi hơn mười phút, Nghiêm Khê vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Lúc này cậu sực nhớ ra cái gì đó, liếc mắt nhìn vào đồng hồ.
Cậu đờ đẫn ngồi cả đêm, không để ý thời gian trôi qua, ấy thế mà đã là 1 giờ sáng rồi.
Nghiêm Khê hẳn là đã ngủ.
Tạ Ninh cũng không biết nên mất mát, hay là bên thở phào nhẹ nhõm nữa.
Tạ Ninh đặt điện thoại qua một bên, chuẩn bị rửa mặt xong cũng lên giường nghỉ ngơi.
Có lẽ là đêm nay ông trời không muốn để cậu yên ổn đi ngủ, lúc cậu lên giường nằm, chuẩn bị tắt đèn, điện thoại đột nhiên reo lên hai cái.
Nghiêm Khê:........!Bác sĩ gì cơ? Cậu bị bệnh hả?
Tạ Ninh rũ mắt, chậm rãi trả lời: Hình như y họ Quý, cậu từng nói với tôi, trình độ của y rất cao.
Nghiêm Khê: Bác sĩ Quý?
Vài giây sau, Nghiêm Khê liền gửi đến một đống dấu chấm than.
Nghiêm Khê:!!! Cậu rốt cuộc cũng đồng ý đi khám bác sĩ tâm lý?
Tạ Ninh: Tôi muốn.....thử xem sao.
Nghiêm Khê lập tức trả lời: Cậu từ từ! Để tôi đi tìm phương thức liên của y, rồi gửi qua cho cậu.
Không mất nhiều thời gian, Nghiêm Khê đã gửi qua một chuỗi các con số.
Nghiêm Khê: Rất nhiều người đề cử bác sĩ Quý với tôi, đây là số điện thoại của y, WeChat của y cũng là số này luôn.
Hai ngày nay ăn Tết không biết y có thời gian hay không, cậu cứ hẹn trước xem sao.
Tạ Ninh chậm rãi lưu số điện thoại lại, trả lời: Ừm.
Sau đó Nghiêm Khê lại gửi qua cả đống tin nhắn, Tạ Ninh cũng chưa có xem.
Cậu nhìn chằm chằm dãy số kia, đặt biệt là ghi chú ‘bác sĩ tâm lý: Quý Văn Bân’, cậu cứ nhìn bảy chữ này hồi lâu.
Chuyện trị liệu tâm lí này, yêu cầu đương sự phải có sự phối hợp, nếu đương sự chống cự, thì có dù trình độ bác sĩ có cao đến đâu thì cũng vô dụng.
Tạ Ninh.......Tạ Ninh không biết chính mình có thể đi được bao xa.
Cậu cho rằng đời này cậu sẽ không thích bất kỳ một ai, cũng sẽ không trao tình cảm cho bất kỳ người nào.
Đã nhiều năm trôi qua, cậu vẫn cứ sống như thế, lạnh lẽo, cô độc một mình.
Nhưng cậu đã gặp được Trang Duyên.
Trang Duyên nói.....sẽ chờ đợi cho đến khi cậu đưa ra câu trả lời.
Tạ Ninh không muốn để anh phải chờ đợi lâu.
Cậu siếc chặt tay, lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi.
Cậu cắn môi, bấm vào từng số từng số một.
Cho đến khi cậu bấm đến con số cuối cùng, tay cậu bắt đầu run rẩy.
Đến khi tất cả các số đều bấm hoàn chỉnh, tim cậu đập ngày một nhanh hơn, sắc mặt cậu trắng bệch như tờ giấy.
Dường như có ảo giác loé lên trước mắt cậu, những gì cậu chịu đựng trong quá khứ tựa con thú dữ đã thoát khỏi lồng giam, đang điên cuồng rít gào trong tâm trí cậu.
Hô hấp của cậu dồn dập nặng nề, theo bản năng nhíu mày lại, trong lòng càng thêm nôn nóng và do dự.
Tầm mắt dừng lại ở dãy số điện thoại trên màn hình hồi lâu.
Cuối cùng Tạ Ninh vẫn không có dũng khí để bấm gọi.
Cậu ném điện thoại qua một bên, vùi đầu vào trong ổ chăn, nhịn không được lại muốn khóc.
Cậu có chút chán ghét bản thân hiện tại.
.....
Thời gian nghỉ lễ cũng giống như ngày bình thường từ từ trôi qua.
Buổi tối của ngày nghỉ Tết âm lịch cuối cùng, Trang Duyên bị Ngụy Lãng lôi kéo ra ngoài uống rượu.
Địa điểm vẫn là ở Lan Trai, đám bạn của anh đều biết anh là người hay bắt bẻ, nếu là ở câu lạc bộ tư nhân bình thường anh nhất định sẽ kén cá chọn canh.
Chỗ cùng đẳng cấp với Lan Trai cũng không nhiều lắm, nhưng Ngụy Lãng lại lười đi tìm, dứt khoát hẹn người tới chỗ cũ.
Tuy nhiên lần này cũng không có nhiều người lắm, hầu như là bạn bè thân thiết với anh và Tề Duệ.
Trang Duyên ngồi trên ghế sofa mềm mại, vẻ mặt uể oải, mọi người ở bên cạnh nói chuyện phiếm anh cũng lười trả lời, cúi đầu cầm điện thoại, thỉnh thoảng chọt chọt ngón tay lên màn hình.
Tề Duệ nhìn không rõ, tò mò hỏi: “Tám chuyện với ai đấy, cũng không thèm để ý tới bọn này luôn”.
Trang Duyên nể tình dữ lắm mới ngẩng đầu lên nhìn y một cái: “Không có tám chuyện với ai hết, chỉ chơi game thôi”.
Tề Duệ càng thêm ngạc nhiên: “Game gì mà ghê dị, ngay cả linh hồn của cậu cũng câu đi mất?”.
Y vừa thò đầu qua nhìn thử, liền thấy ở chính giữa màn hình điện thoại, có một con thỏ trắng nhỏ đang nhảy nhót tung tăng trong cái ổ thỏ sang sảnh của mình.
“???”
Tề Duệ: “Cái gì đây?”.
Trang Duyên không thèm để ý đến y, anh cực kỳ rành rọt mà bắt đầu tương tác.
Đút cho ăn.
Vật phẩm đắt đỏ nhất trong khu mua sắm này là cỏ Timothy* và cỏ Linh Lăng*, chỉ có thể dùng cà rốt để mua.
*Cỏ Timothy ( Phleum pratense) là một loài thực vật có hoa trong họ Hòa thảo.
Loài này được L.
Miêu tả khoa học đầu tiên năm 1753
*Cỏ Linh Lăng: Cỏ linh lăng, tên thường gọi cỏ Alfalfa là một loài cây thuộc chi Linh lăng của họ Đậu.
Hàm lượng protein cao của nó làm cho nó rất thích hợp để làm thức ăn cho gia súc.
Nó có bộ nhiễm sắc thể 4n.
Đồng tiền vàng bán ra chỉ được thức ăn thỏ cấp thấp, Trang Duyên nhìn cũng không nhìn, trực tiếp mua đủ toàn bộ cỏ Linh Lăng cho tháng này.
Nhấp vào để mua thức ăn, trên màn hình liền xuất hiện bé thỏ trắng ôm cỏ Linh Lăng, cái miệng nhỏ ba cánh* cắn cắn hai cái, rất nhanh cỏ Linh Lăng dần dần ngắn lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, cuối cùng biến mất.
*Miệng ba cánh: là kết quả của quá trình tiến hoá, có liên quan đến sự sinh tồn của động vật.
Miệng thỏ nhỏ, môi trên có khe hở, xẻ ở giữa, để lộ ra răng cửa, là kết quả của thói quen ngậm thức ăn, giúp chúng dễ dàng nhai thức ăn, ở người có thể coi như là bệnh sứt môi.
Phía trên thông báo độ thiện cảm đã tăng lên không ít, Trang Duyên hài lòng gật gật đầu.
Tề Duệ xem toàn bộ quá trình:.......
“Không đúng” Y nghĩ cả trăm lần cũng không ra: “Không phải trước đây cậu vẫn luôn khịt mũi coi thường mấy trò chơi này hay sao? Từ khi nào mà cậu lại bắt đầu chơi mấy cái trò ấu trĩ nhàm chán này vậy?”.
Trang Duyên nhướng mày nhìn y, gằn từng chữ nói: “Ấu trĩ? Nhàm chán?”.
Tề Duệ đem hai cái ly lại đây, rồi rót rượu vào ly của Trang Duyên: “Được rồi, là tôi nói bậy, tôi mới ấu trĩ, tôi nhàm chán”.
Y lại tiếp tục nhìn thao tác của Trang Duyên, anh chẳng qua là đang ôm ôm sờ sờ bé thỏ trắng.
Bé thỏ trắng này nhìn rất đáng yêu, mấy nữ sinh thích chơi loại trò chơi này y cũng có thể hiểu được, em họ của y đã hơn hai mươi rồi mà mỗi ngày vẫn chơi cái gì mà Kỳ Tích Noãn Noãn, quanh năm suốt tháng không biết đã đập bao nhiêu tiền vào trong đó.
Nhưng Trang Duyên lại chơi cái trò này......?
Nhìn kiểu gì cũng thấy không được hài hoà và bình thường cho lắm.
Đang ngó nhìn thì điện thoại của Trang Duyên đột nhiên thông báo có tin nhắn từ WeChat.
Từ dịch vụ phục vụ người chơi độc quyền của [ nhà có bé thỏ đáng yêu ].
Dịch vụ phục vụ người chơi độc quyền của [ nhà có bé thỏ đáng yêu ]- Tiểu Thơ: Báo cáo của ngài có thể được bộ phận kế hoạch thông qua, tuy nhiên trong kì nghỉ Tết âm lịch này các tiểu ca ca trong nhóm lập trình đã nghỉ hết rồi, khả năng là phải kết thúc kì nghỉ mới có thể ra mắt tính năng mới nha ~
Trang Duyên thờ ơ gõ vào một từ: Ừm.
Tề Duệ: “Cái trò chơi này vậy mà cũng có dịch vụ phục vụ người chơi nữa hả?”.
Cái dịch vụ phục vụ người chơi này Tề Duệ có biết, lúc trước y cũng có chơi mấy trò chơi trên điện thoại, mà lúc đó y cũng không ngờ mình đã nạp vào game mấy trăm vạn, mấy người phục vụ người chơi gì đó đều xem y giống như là tổ tông mà cung phụng.
Đa số mấy cái dịch vụ phục vụ người chơi này đều do mấy em gái dễ thương đảm nhận, cho dù không phải là em gái dễ thương thì cũng phải giả vờ làm em gái dễ thương, mặc kệ người chơi có đùa giỡn như thế nào đi nữa, vẫn có thể mặt không đổi sắc mà tiếp nhận, còn có thể đáp lời bằng một tin nhắn ‘moah moah’.
Tề Duệ uống một hớp rượu: “Cho nên cậu đây là đang đi đường vòng cứu quốc*, mượn danh nghĩa chơi game để đùa giỡn người phục vụ đấy à?”.
*Câu này đại khái là để đạt được mục đích nhưng khó thực hiện thì cần phải làm thông qua việc khác hoặc gián tiếp để đạt được mục đích ban đầu.
Trang Duyên nhíu mày: “Nói tào lao gì vậy?”
Tề Duệ thấy anh không vui, nằm ườn trên sofa một hồi: “Con game này của cậu tên là gì? Nhà có......thỏ thỏ? Tại sao tôi lại không tìm thấy”.
Trang Duyên không trả lời, bình thường Tề Duệ thích chơi mấy trò chơi di động trực tuyến quy mô lớn, ví dụ như Vương Giả Vinh Diệu hay Tuyệt Địa Sinh Cầu Sinh, anh ước tính cái trò chơi mô phỏng kinh doanh nhỏ bé này sẽ bị y xoá bỏ sau mười phút tải xuống.
Tề Duệ lại hỏi: “Cậu nạp bao nhiêu tiền rồi? Còn có người phục vụ độc quyền luôn?”.
Trang Duyên nhớ lại: “Cũng không nhiều lắm, chắc tầm mấy chục vạn”.
Tề Duệ không thể tin nổi: “.......Cậu vì cái trò chơi nhỏ này mà đập mấy chục vạn á?!”.
Trò chơi cũng giống như kinh doanh đều phải tốn thời gian để từ từ tích lũy lợi nhuận, nhưng Trang Duyên ngại phiền phức, trực tiếp nạp tiền mua vàng krypton càn quét khu mua sắm, cái nào đắt nhất thì mua cái đó.
Một số tương tác cấp cao cần phải tiêu tốn cà rốt để thực hiện, độ thiện cảm cũng tăng nhanh hơn so với những tương tác thông thường khác, chẳng hạn như vuốt vuốt lông của bé thỏ trắng, ôm bé thỏ trắng vào lồng ngực cọ cọ, vân vân....
Trang Duyên có thể tương tác mấy chục lần chỉ trong vài phút.
Bây giờ ổ thỏ của Ninh Ninh đã xa hoa sang chảnh đến mức khiến người ta ganh tị, độ thiện cảm cũng tăng nhanh như là gắn tên lửa.
Trang Duyên có chút thổn thức, nếu như độ thiện cảm của Tạ Ninh hiện thực cũng có thể tăng nhanh như anh, cho dù anh tốn tiền cỡ nào cũng thấy vui vẻ.
[ Nhà có bé thỏ đáng yêu ] là trò chơi ít sử dụng vàng krypton, phần lớn thu nhập đầu vào dựa vào phí quảng cáo, đại đa số người chơi không cần phải mua vàng krypton vẫn có thể chơi được.
Người chơi giống như Trang Duyên, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã mua nhiều krypton như vậy, chẳng mấy chốc đã bị mấy nhà điều hành trò chơi chú ý.
Lúc người phục vụ người chơi tìm đến anh, Trang Duyên vốn định không thèm để ý đến, tuy nhiên cô lại nói nếu có ý kiến phản hồi nào thì có thể trực tiếp gửi cho cô, cô sẽ nhanh chóng gửi lên cho bộ phận kế hoạch, bảo đảm tốc độ sẽ nhanh hơn nhiều khi so với gửi qua email.
Trang Duyên nghĩ nghĩ, đưa ra đề xuất đầu tiên của mình.
Trong phần hoạt ảnh, lúc bé thỏ trắng nhảy lên hôn người chơi có thể thiết lập dưới dạng tương tác hay không? Mỗi lần tương tác thu ít cà rốt cũng được, nhưng phải để người chơi tùy ý thao tác.
Dịch vụ phục vụ người chơi độc quyền sẽ nhanh chóng chuyển đạt, ý kiến phản hồi của ngài đã được tiếp nhận.
Xem ra bộ phận kế hoạch của trò chơi này cũng có nhân tính.
Nhất thời tâm trạng của Trang Duyên bỗng tốt lên, lại thêm krypton 648.
Tề Duệ thật sự rất tò mò, y gãi gãi đầu muốn biết rốt cuộc trò chơi này hay ho tới mức nào, mà có thể khiến cho Trang Duyên mê muội tới như vậy.
Trang Duyên bị y làm phiền muốn chết, cất điện thoại vô, uống một ngụm rượu, chuyển sang chủ đề khác: “Cậu thích mấy chuyện bát quái như vậy, vậy bây giờ cậu nói tôi nghe thử xem, chuyện của Tạ Ninh và Từ Thanh, cậu còn biết thêm cái gì nữa?”.
Hôm nay tới chỗ này, cũng có mục đích là muốn hỏi một chút về chuyện năm đó của Tạ Ninh và Từ Thanh, nói qua điện thoại không rõ ràng bằng giáp mặt trực tiếp nói.
Tề Duệ sửng sốt: “Không phải lần trước đã nói hết với cậu rồi sao?”.
Trang Duyên đạp y một cái: “Lần trước cậu chỉ nói chuyện bọn họ chia tay, còn những chuyện khác đâu?”
“Chuyện khác nào nữa?” Tề Duệ sờ sờ cằm, hỏi ngược lại: “Nhắc mới nhớ, cậu và Tạ Ninh rốt cuộc là cái tình huống gì vậy? Đêm 30 cậu đột nhiên chạy tới nhà tôi đòi chìa khóa, nhà tôi nhiều trung tâm như vậy, tất cả chìa khóa đều ở chỗ bảo an, tôi làm sao mà có được”.
Trang Duyên liếc mắt