Lệ Y-cô con gái đầu lòng của phú ông giàu có trong làng, sở hữu làn da trắng mịn thân hình nhỏ nhắn cộng thêm sự dịu dàng khiến ai cũng không khỏi khen ngợi, đến cả mẹ cô mỗi khi thấy con gái mình xuất hiện, bà chỉ nở nhẹ nụ cười.
"Lệ Y, con ra đây làm gì vậy?"
"Vâng, con muốn ra đây xem có gì thì giúp mọi người ạ.
"
"Ừm, có gì con ra giúp được thì giúp.
"
Lệ Y nhìn người mẹ dịu dàng ngồi trước mặt mình, cô chỉ nở nhẹ nụ cười mà nghĩ thoáng qua.
Con chỉ ước mẹ vẫn mãi ở trước mặt con, mong mẹ đừng rời xa con.
Nhưng sự thật đâu cho phép, nó vẫn phũ phàng dù có ước rằng họ ở bên cạnh thì vẫn chỉ là cái suy nghĩ trẻ con, thay vì là sự thật thì đứng trước mặt Lệ Y chính là cảnh tượng mẹ mình bị người ta sát hại một cách không thương tiếc.
Phía trước không xa bóng dáng đen cao lớn tay bên phải dơ ngang trong tay cầm một con dao sắc bén dài, tay còn lại thì cầm cổ áo nâng lên vừa làm không ngừng nói.
"Hửm? Chết rồi sao?"
Cảnh tượng trước mặt dọa Lệ Y tới nỗi không dám nói nên lời, thay vì khóc lóc đau đớn cô chọn cách lấy hai tay bịt miệng lại, hai mắt nhìn vào cảnh phía trước.
"Haizz, dậy đi chứ sao chưa gì đã gục rồi?"
Vừa nói hắn vừa lấy chân dẫm thật mạnh xuống cơ thể của người phụ nữ, hắn không hề có ý định dừng lại, thay vào đó còn làm mạnh hơn điều này khiến Lệ Y ở đằng sau nhìn thấy hết mọi chuyện, nước mắt cứ rơi xuống cô muốn hét lên mà nói câu:
"Dừng lại đi, đừng làm vậy nữa.
"
Trong thân tâm cô chỉ muốn nói vậy muốn nói rằng, "dừng lại, đừng dẫm lên cơ thể mẹ tôi, đừng…"
Nhưng đấy chỉ là suy nghĩ, cô làm sao mà dám nói được? Một đứa trẻ tám tuổi với thân thể nhỏ bé làm sao mà dám chạy ra ngăn cản người đàn ông cơ thể to lớn được chứ?
Chứng kiến mọi thứ trước mặt, Lệ Y chỉ biết im lặng cô không dám lên tiếng, khóc tới nỗi hai mắt xưng lên mặt gần như trắng bệch.
Ý thức mơ hồ chỉ thấy tiếng bước chân chầm chậm đi tới trước mặt, đằng sau với vũng máu đỏ.
Người đàn ông từ từ tiến lại, trong tay cầm lấy cái rìu đã nhuốm máu từng giọt máu chảy xuống dưới “Tách…Tách…"
Trong lúc sắp ngất đi Lệ Y cố gắng ngước nhìn lên, chỉ thấy ở gần cổ hắn có một vết sẹo, vì không còn sức lực nên cô cũng ngất đi.
Đợi khi tỉnh lại cũng là lúc mà Lệ Y tỉnh lại, hai mắt từ từ mở ra theo ý thức mơ hồ cô từ từ ngồi dậy, cơ thể có chút mệt mỏi, tâm trạng cũng trở nên buồn bã hơn.
"Thấy trong người sao rồi, tiểu thư Lệ Y?"
Cô không nói gì hai tay chụm lại vào, đầu cúi xuống thầy lang nhìn thấy ông cũng không biết nên nói gì cả.
"Tiểu thư…"
Còn chưa kịp nói dứt câu bỗng dưng có tiếng ai đó mở cửa toang ra nói vọng.
"Thầy lang, Lệ Y… con bé tỉnh chưa?"
Lời nói vội vàng của phú ông khiến thầy lang giật mình, nhưng vì trách nhiệm ông vẫn từ tốn mà nói:
"Tiểu thư không sao, chỉ có điều sau vụ đấy tiểu thư dường như không chấp nhận nổi, có lẽ ngài nên dành nhiều thời gian cho cô ấy.
"
Nói xong thầy lang liền khẽ lướt qua nhìn Lệ Y, vẫn làm tám trạng buồn bã khuôn mặt không chút cảm xúc, có lẽ vẫn không thể chấp nhận mọi chuyện xảy ra trước mặt mình nên vậy.
Phú ông nghe thầy lang nói vậy, ông ta chỉ vuốt nhẹ râu mắt nhăn lại rồi nói:
"Hừm…được rồi, vậy ngươi về đi.
"
"Vâng.
"
Nói xong thầy lang cũng đứng lên rồi cầm lấy túi ở bên cạnh rồi rời đi, phú ông nhìn thấy con gái mình như vậy ông ta cũng chẳng quan tâm, chỉ liếc nhìn một cái rồi nói:
"Có gì thì tí nữa nhớ xuống ăn cơm đi, Lệ Y.
"
Lệ Y không nói gì, dường như không gian trước mặt ccô tất cả đều chẳng trôi gì cả, im lặng.
’Mẹ…
Nhắc tới câu ’mẹ Lệ Y lại không giữ nổi giọt nước mắt, cô cố gắng kìm nén lại không muốn tuôn ra, nhưng sao mà được?
Dù có cố gắng không muốn cuối cùng cô vẫn rơi lệ, chỉ biết im lặng nhưng càng im thì nước mắt vẫn cứ rơi.
’Tại sao…hắn ta lại…mẹ…
Có lẽ cô vẫn còn quá bé, một đứa trẻ tám tuổi làm sao mà hiểu được hết tất cả cảm xúc, chỉ nghĩ lại mọi chuyện ở trước mặt mẹ mình bị giết một cách không thương tiếc.
Lệ Y nghĩ lại mọi chuyện, cô không kìm chế được một tay nắm chặt lấy, sắc mặt trở nên thay đổi chẳng còn yếu đuối thay vào đấy là mạnh mẽ hơn.
"Tôi nhất định sẽ tìm ra hung thủ hại chết mẹ mình.
"
Bình tĩnh lại một lúc cô mới xuống dưới nhà, phú ông nhìn thấy cũng có chút ngạc nhiên nhưng chỉ hỏi.
"Con đỡ rồi à, Lệ Y?"
Lệ Y không nói gì cả, thay vào đó cô chọn cách im lặng, sắc mặt vốn dĩ buồn rầu bây giờ trở nên nghiêm túc hơn.
Phú ông nhìn thấy chỉ biết thở dài ra một hơi, lông mày khẽ nhíu lại mà nói:
"Thôi đừng buồn chuyện mẹ con nữa, dẫu sao bà ta cũng đã chết rồi con buồn thì làm sao mà lấy lại được?"
"Bà ta? Mẹ là vợ của cha vậy mà cha lại gọi là bà ta? Vậy trước giờ bố không hề coi mẹ con là vợ sao?"
Lệ Y trực tiếp hỏi, cứ nghĩ thay vì an ủi ông lại trực tiếp nói những lời như vậy, làm sao cô lại không chấp nhận được chứ?
"Ta…ta thấy chuyện này cũng bình thường mà, việc gì con lại phải gắt gỏng với ta lên như vậy chứ, Lệ Y?"
"Gắt gỏng? Vậy cho con hỏi con gắt gỏng với ba từ lúc nào? Đấy là con chỉ hỏi cha thôi đấy, con chưa