"Thú thật tôi vốn không muốn làm như vậy, nhưng cái việc con bé không nghe lời với cả tôi có thể cảm nhận được, cái sự phản đối của con bé ngày càng hiện rõ trước mặt tôi…"
"Vậy nên cô mới tới đây để làm như vậy?"
Uyển Nhị khẽ gật đầu nhẹ rồi im lặng hẳn đi, bà nhìn thấy vậy liền nhắm mắt suy nghĩ lại một hồi.
Bà ta nhìn thấy vậy vẻ mặt hốt hoảng mà vội ngồi dậy không ngừng hỏi.
"Liệu còn có cách gì có thể giúp tôi không? Tôi không muốn thay vì phải im lặng để cho con bé thích làm gì thì làm, thì tôi muốn mình có thể kiểm soát được tất sẽ từ suy nghĩ đến hành động.
"
Nghe được những gì mà Uyển Nhị nói suy nghĩ một lúc, bà liền đưa tay với lấy chiếc lọ nhỏ ở bên cạnh chưa nói gì liền bứt lấy một sợi tóc trên đầu mình cho vào trong lọ nhỏ đấy.
Uyển Nhị nhìn thấy hành động như vậy ccòn chưa biết bà định làm gì đã thấy đổ một thứ gì đó vào trong lọ.
Nhìn thấy vậy Uyển Nhị khẽ nhíu lại hai mắt có khi chớp chớp một lúc mà hỏi.
"Vậy…bà đang định làm gì vậy?"
Dù Uyển Nhị có muốn hỏi tới đâu, bà vẫn chọn cách im lặng lúc sau hai tay liền chắp lại miệng không ngừng lẩm bẩm thứ gì đó.
Lúc sau bà ta mới khẽ đẩy nhẹ cái lọ về phía bà ta, nhận được thứ ở trước mặt Uyển Nhị có chút khó hiểu mà hỏi.
"Thứ…Thứ gì ở trong chiếc lọ này vậy?"
"Chỉ là những thứ cần thiết thôi, cô không phải lo lắng tôi chưa cho những thứ linh tinh hay gì vào trong thôi.
"
Nghe được những lời này bà đang hơi sau đó không quên hỏi.
"Vậy bây giờ tôi nên làm theo như thế nào hay chỉ cần ép con bé uống ra được sao?"
"Chính xác, cái lọ mà tôi đã đẩy sang cho cô là để cô cho Diệp Hạ uống đấy.
"
Uyển Nhị nghe vậy bà ta có chút khó tin, chưa dám tin những lời nói trước mặt của bà.
Nhìn thấy có người chưa tin vào tay nghề của mình bà chẳng biết nói gì thêm chỉ nói.
"Tôi chỉ nói được vậy thôi còn về thực hành hay lý thuyết đều là do cô làm cả, còn nếu mà không được thì lúc đấy đừng trách tại sao con gái bà lại không chịu nghe lời.
"
Nghe tới đây Uyển Nhị có chút khó hiểu chưa nghe được gù mà vội vàng hỏi.
"Gì…Gì cơ bà nói lại giúp tôi được không? Tôi chưa nghe rõ cho lắm.
"
Thấy có người giả vờ bà không nói gì thêm chỉ trực tiếp vào bên trong nhìn thấy hành động gì vậy, Uyển Nhị chẳng biết mình nên nói gì chỉ nghĩ.
Chỉ cần cho uống vào là được để xem mình mang loại này về bắt con bé đi uống liệu cũng nghe theo những gì mình nói không? Còn nếu mà không nghe thì chắc chắn là mình đã đi nhầm nơi rồi.
Nghĩ vậy Uyển Nhị cầm chặt lấy lọ thuốc ở trong tay không kìm chế được mà nắm thật chặt, sắc mặt liền chuyển sang suy nghĩ, nhưng đồng thời cũng chẳng để tâm là bao.
"Mọi chuyện nếu đã vậy thì đành thử thôi.
"
Một lúc sau Uyển Nhị trở về nhà, vì không kìm được cảm xúc bà ta liền về nhà gọi Diệp Hạ.
"Diệp Hạ đâu, mau xuống đây cho mẹ.
"
Trong không gian im lặng chỉ có mình tiếng nói vang của bà ta lên, còn Diệp Hạ đang ở trên phòng nhìn chính mình trong gương cảm thấy mệt mỏi chẳng muốn nói gì.
’Đây…là mình sao?
Nhìn một lúc cô cúi xuống nhìn hai bàn tay của mình còn đang suy nghĩ, bỗng dưng nghe thấy tiếng gọi mình.
Diệp Hạ còn đang tập trung suy nghĩ bỗng giật nảy mình mà tỉnh lại.
"Gì…Gì vậy? Chuyện…Chuyện gì xảy ra vậy?"
Trong lúc cô còn chưa hiểu có chuyện gì đang xảy ra, thì Uyển Nhị lại gọi tên của cô lần nữa khiến Diệp Hạ phải vội vàng ra hỏi.
"Có chuyện gì vậy mẹ?"
Bà ta nghe thấy tiếng của cô, không kìm được mà nói tiếp.
"Con xuống đây cho mẹ.
"
Diệp Hạ nghe thấy vậy cô có chút tò mò không kìm nén được mà hỏi.
"Mẹ gọi con xuống có chuyện gì vậy?"
Ba ta thấy con gái mình hỏi vậy định nói, nhưng chưa kịp nói câu gì đã phải dừng lại một lúc mà suy nghĩ.
’Khoan đã… Nếu giờ mình nói ra là mẹ muốn con uống thử cái này, kiểu gì cũng nghi ngờ mình cho mà xem, Hơn nữa bây giờ nếu nói ra thì chẳng khác gì đang công khai sao? Mình thật đúng là không biết suy nghĩ gì cả.
Diệp Hạ đứng xuống dưới nhìn thấy bà im lặng như vậy cô lộ rõ hẳn sự chán ghét mà nghĩ.
Gì vậy, tưởng gọi mình có chuyện gì ai ngờ lại còn không nói như vậy chứ không biết trong cái gì nữa?
Không gian im ắng chỉ có mỗi hai người một người thì đừng trực tiếp nhìn đối phương, người còn lại thì chẳng nói câu gì.
Diệp Hạ đứng trực tiếp nhìn về phía bà Thời gian cứ thế càng trôi qua hơn, trong sự chờ đợi của cô cũng chẳng còn cái gọi là chờ đợi nữa.
"Mẹ.
Mẹ có chuyện gì thì nói đi, từ nãy giờ rồi mẹ muốn con phải ở đây đợi biết đến khuya sao mà mẹ còn không nói?
Uyển Nhị đang suy nghĩ bỗng dưng giật mình tỉnh lại quay sang nhìn Diệp Hạ một lúc mà hỏi.
"À không có gì định hỏi là con có đói không mẹ pha sữa cho con uống?"
Diệp Hạ nghe thấy bà hỏi mình như vậy, vẻ mặt Sự chán nản bất lực không biết nên nói câu gì cả.
"Gì vậy? Sao tự dưng mẹ lại hỏi con như vậy? Chẳng phải con thường ngày vẫn uống những gì mẹ làm sao?"
Bà ta nghe vậy có chút khó xử chẳng biết nói câu gì trong đầu chỉ suy nghĩ.
’Thật sự… Mình nên làm gì để Diệp Hạ không nghi ngờ đây?Hay… thử cách này vậy.
"Thiệt tình cái con bé này tại mỗi bữa nào mẹ cũng mang cho con nước hoa