Vì có chút ngại ngùng Lệ Y cúi đầu xuống mà nói.
"Chú gì ơi, tại sao chú lại nhìn cháu vậy?"
Nghe thấy cô nói vậy người đàn ông mới giật mình mà tỉnh lại, ánh mắt khẽ nhìn về phía cô nhưng không nói lời nào cả.
Cô bị nhìn thì có chút ngại ngùng, thấy biểu cảm như vậy ông không hề nói năng gì chỉ đi về hướng khác, trong sự im lặng lẫn khó hiểu.
Mọi người xung quanh chứng kiến vậy cũng không nói lời nào, Lệ Y cũng vậy tất cả mọi không gian đều bị đóng băng vậy.
’Người đàn ông đấy…tại sao lại nhìn chằm chằm mình?
Dù có chút khó xử nhưng cô chỉ biết nghĩ vậy đâu dám bật ra thành lời nói, mọi người xung quanh cũng từ từ rời đi trong im lặng.
Đợi lúc khi Lệ Y tỉnh lại, tất cả vốn dĩ chẳng còn ai cả chỉ có không gian im ắng với thi thể lạnh lẽo của phú ông bà cả những con giòi cũng không ngoại lệ.
Thấy vậy cô từ từ tiến tới cúi người xuống hai tay đặt nhẹ lên đùi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thi thẻ trước mặt, một lúc sau mới nói.
"Thật sự…đúng là khó hiểu mà…tại sao…mình lại có cảm giác…vụ án này lại giống vụ án hồi sáu năm trước?"
Cảm giác thật kỳ lạ, Lệ Y có chút khó tin việc của sáu năm trước cũng vậy Hồng Diễm hôm qua còn sống giờ lại thành xác khô không hồn, còn giờ thì là đến phú ông bị sát hại một cách khó mà hiểu nổi được.
"Thời gian…cũng là đêm hôm qua…việc tự dưng trở nên như vậy cũng không ngoại lệ…nhưng chỉ khác rằng cách giết người lại ngược lại…không lẽ…"
Nghĩ ra một thứ gì đó cô càng trở nên căng thẳng hơn, hai mắt nhắm chặt lại môi cũng mím thật mạnh, đôi ông này không ngừng nhíu lại.
Trong không gian im ắng chẳng có lấy một bóng người nào cả, chỉ mình người thiếu nữ ngồi đấy động não mà suy nghĩ ra, còn đang suy ngẫm lại bỗng từ đâu có một làn gió lạnh lướt qua.
Thay vì lướt ở chỗ khác thì lại lướt nhẹ đằng sau gáy của cô, Lệ Y giật mình vội đứng dậy lên mà nói.
"Ai…Ai vậy?"
Nhìn xung quanh mình vốn chẳng có lấy một ai cả, Lệ Y thấy vậy không ngừng thở hồng hộc ra vẻ mặt căng thẳng vừa rồi cũng đỡ đi lại một phần nào đó.
"Tại sao…mình có cảm giác ớn lạnh như vậy? Cảm giác…có ai đó đang cố ý trêu ngươi vậy? Tại sao lại…"
Cô không dám nghĩ ngợi gì nhiều chỉ biết suy nghĩ, nhưng còn chưa kịp làm gì thì ở bên tai truyền lên tiếng người phụ nữ.
"Thật sự…cooooo…định xử lý thếeee nào đây?"
Giọng nói vang dài ra, hơn nữa còn nở nụ cười khiến cho ai nghe thấy cũng phải rợn cả tóc gáy, đến cả Lệ Y cũng bây, nghe thấy nụ cười quỷ dị cảm giác có chút sợ hãi hiện lên.
’Gì vậy? Cái giọng nói này…là của ai vậy? Không lẽ…
Đoán trước được một phần cô có chút không dám tin, cả người không dám cử động dù chỉ là một ngón tay cũng không ngoại lệ.
Hồn mà nhìn thấy cô không cử động càng trở nên thích thú hơn, không nghĩ nhiều cả người từ từ hướng về phía trước ở trước mặt của cô.
Lệ Y bị cảnh trước mắt doạ cho tới nỗi cả mồ hôi phải đổ ra nhiều hơn.
Chỉ thấy xuất hiện là một con ma nữ tóc dài mặc trên mình là bộ áo dài trắng, đôi mắt không có con ngươi thay vào đó là máu rỉ ra bên ngoài, làn da trắng bệch.
Nhìn thấy người trước mặt mình vốn không phải là con người mà là hồn ma, Lệ Y sợ tới nỗi không dám động đậy gì cả dù là một chút biểu cảm cũng vậy.
Hồn ma nhìn thấy cô không hề có chút biểu hiện nào, kể cả cử động cũng không ngoại lệ, bất giác mà mở miệng to ra.
Bên trong là những cái gai sắc nhọn như cây kim, chẳng hề có răng hàm trên hay dưới, thay vào là toàn gai sắc nhọn từ đầu cho tới tít bên trong.
Có thể thấy không hề có điểm dừng gì cả, nhìn cái miệng của ma nữ, Lệ Y sợ tới nỗi mà hai mắt trợn tròn lên, mồ hôi càng lúc càng rơi xuống có khi đã ướt đẫm cả áo đằng sau.
’Chuyện gì vậy? Cái miệng đấy…tại sao lại…nhiều cái gai như vậy?
Cô không dám tin mọi thứ mình nhìn trước mặt cứ nghĩ hồn ma cũng chỉ có răng y như con người, không ngờ lại ngược lại hoàn toàn chẳng hề có cái răng nào cả thay vào là toàn gai nhọn.
Ma nữ từ từ hướng về phải cô, khẽ nói thì thầm bên tai.
"Nên xử cô thế nào đây? Đẩy xuống vũng máu toàn giòi hay…"
Đầu ma nữ quay lại về đằng sau, nhưng không phải quay lại như những người bình thường, thay vào là quay ngắt ba trăm tám mươi độ.
Nhìn cảnh tượng trước mặt Lệ Y sợ tới mức cả người run rẩy lên một cách rõ ràng, chẳng hề dấu nổi được mà từ từ lùi lại về đằng sau.
Hồn ma quay lại về chỗ cũ cổ nghẹo hẳn về phía trước, nhìn thấy cô lùi lại xuống vẻ mặt hiện rõ hẳn sự hoảng loạn lẫn sợ hãi, hồn ma thay vì đứng im mà chầm chậm đi tới.
Không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt của Lệ Y vẻ mặt không chút cảm xúc, nhìn thấy vậy cô sợ tới mức cả người chỉ biết run rẩy lên không làm gì nổi.
"Lệ Y phải khônggg…"
Giọng nói kinh dị vang dài ra, nghe thấy tên của mình cô có chút ngạc nhiên mà hỏi.
"Ngươi…tại sao lại biết tên của ta? Tại sao?"
Lệ Y tuy sợ hãi nhưng cô khẽ dám tin hồn ma ở trước mặt mình thế mà lại biết tên của mình, bỗng chốc khẽ nhíu mày lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hồn ma.
Ma nữ không nói gì cả thay vào đó là trưng ra bộ mặt đáng sợ, hai mắt có chấm đỏ cộng thêm cả