Nghe thấy anh nói vậy Lệ Y cũng dần dần nín đi chẳng còn khóc nữa, im lặng mà suy ngẫm một lúc.
"Rồi đỡ hơn chưa?"
Thấy người nam nhân trước mặt hỏi mình như vậy cô chỉ biết gật nhẹ đầu rồi đáp.
"Ừm, Tôi cũng đã đỡ hơn rồi dẫu sao bây giờ mọi chuyện đã thành ra như vậy thì khóc lóc cũng chẳng thể nào giải quyết nổi cả.
"
Thấy Lệ Y hiểu chuyện như vậy Bạch Phong cũng cảm thấy yên tâm phần nào hơn.
"Dù sao cô cũng đã trưởng thành hơn rồi, Lệ Y.
"
Cô nghe vậy cũng chẳng biết nói gì thêm, có lẽ tâm trạng cũng chả muốn suy nghĩ gì cả, hoặc là do quá mệt mỏi mọi thứ vừa rồi nên mới như vậy?
Nam nhân giơ bàn tay trước mặt, cái gương ở đằng trước từ từ hiện lên, nhìn thấy vậy Lệ Y có chút tò mò không kìm được mà hỏi.
"Cái gương này ở đâu ra vậy, Bạch Phong?"
"À có lẽ tôi vẫn chưa nói chuyện này cho cô biết nhị? Tôi không phải chỉ là mỗi quỷ thiếu, mà tôi còn là phù thủy nói đúng hơn từ mấy trăm năm trước.
"
Lệ Y nghe vậy cô không nghĩ tới việc nam nhân trước mắt mình lại là phù thủy.
"Tôi cứ nghĩ anh chỉ là quỷ thiếu thôi, ai dè đâu lại là phù thủy, không lẽ anh có hai thân phận sao?"
Thấy cô hỏi vậy Bạch Phong cũng không nói gì thêm.
"Thì sẵn là cô muốn xem lại quá khứ, với cả giờ tôi không lôi gương ra thì sao xem được, chả lẽ tôi lại thôi niên cô thì mới có thể xem được sao?"
Nghe vậy Lệ Y cũng cảm thấy có lý, cô đưa mắt nhìn trước gương ở trước mặt trầm ngâm mà suy nghĩ.
Trước mặt cô là chiếc gương trông có vẻ cổ nhìn như là hồi xưa xung quanh là khung gỗ được khắc một cách tinh xảo, cái gương nếu nhìn từ đằng xa có thể thấy là hơi mờ một chút chẳng còn giữ lại vẻ rõ ràng như lúc đầu.
Đúng thật là bây giờ tôi mới biết anh là phù thủy, nếu anh không nói ra chắc tôi cũng chỉ nghĩ anh là quỷ thiếu chứ chẳng phải là phù thủy gì cả.
Dù cô có suy nghĩ hay không, nhưng nam nhân đều đọc được hết, tất cả có khi suy nghĩ của cô khiến anh không nhịn được mà phải cười nhưng lần này có vẻ như những lần trước, chẳng còn cười cả mà thay vào da trở nên nghiêm túc hơn.
"Có gì thắc mắc cô cứ gọi trực tiếp dù sao tôi có đi đâu đâu với cả, bây giờ tôi cũng chẳng cảm thấy mình cô độc nữa, có lẽ cũng đã tìm ra được người mà tôi tin tưởng rồi.
"
Lệ Y nghe vậy có chút tò mò không kìm được quay sang nhìn anh rồi hỏi.
"Anh tìm được ai rồi nói tôi biết đi.
"
Bạch Phong thấy cô tò mò nhưng vậy bất giác chỉ khẽ nở nhẹ nụ cười, bước chân chầm chậm đi về hướng của cô, đầu cúi xuống nói nhỏ vào tai.
"Nếu tôi nói người mà tôi cảm thấy tin tưởng nhất là cô thì sao?"
Lệ Y nghe được câu trả lời của anh, bất giác mặt đỏ ửng lên mắt có lúc nhấp nháy mấy cái.
"Anh… Anh trêu tôi đúng không xin lỗi nhé bây giờ tôi không tin mấy cái lời anh nói đâu, dù sao cái này mà trêu thì cũng không phải hợp gì cả anh trêu không đúng người rồi đấy.
"
Có lẽ biết trước được câu trả lời nên nhân chỉ nhắm mắt lại rồi đi về hướng khác mà nói.
"Đúng thật là tôi trêu cô thôi với cả cô cũng nên mặc quần áo, dù sao mà để hở như vậy thì cũng chẳng tốt cho sức khỏe đâu.
"
Thấy anh nhắc mình như vậy cô từ từ cúi xuống nhìn thay vì là bộ quần áo mặc ngắn gọn ở trên người thì trước mắt chỉ là một cái áo khoác không được đặt lên trên người, còn ở dưới chỉ mỗi quần.
Nhìn thấy mình mặc đồ như vậy Lệ Y xấu hổ tới mức giọng lắp bắp mà nói.
"Anh… Chả lẽ từ lúc về đến lúc anh nói cơ thể tôi như vậy sao?"
Nghe Lệ Y nói vậy Bạch Phong cũng bó tay chỉ đáp.
"Tôi nhìn cô bao giờ, Lệ Y? Thiệt tình nhìn cô mặc như vậy chả lẽ cứ để cô mặc như vậy sao? Hơn nữa ở chỗ tôi đang ở thời tiết có phải như mùa hè đâu mà là mùa đông, bây giờ cô mặc như vậy là để chết cóng sao?"
Nghe vậy cô chỉ biết thở dài một hơi nhìn về phía anh rồi nói.
"Có sao đâu, dẫu sao thì bên trong phòng cũng ấm nên tôi cũng chẳng lo bị chết cóng, chứ tụ dưng anh lại lo cho tôi nữa chứ?"
Bạch Phong nghe vậy chỉ biết bất lực chẳng nói gì cả mà trực tiếp quay đầu lại không quên nói.
"Kệ cô, tôi chả thèm nói nữa, càng nói với cô tôi chỉ càng cảm thấy đau cả đầu thôi.
"
Lệ Y thấy vậy cũng biết người nam nhân trước mặt mà lo lắng cho mình nên mới nhắc nhở như vậy, cũng chẳng nghĩ gì thêm cô liền lấy mấy bộ quần áo trong tù không nghĩ nhiều mà mặc lên.
Tới khi mặc gọn gàng chẳng còn chỗ nào nữa, ánh mắt nhìn về phía anh rồi nói.
"Tôi đã nghe theo lời nay rồi đấy, Bạch Phong.
"
Bạch Phong quay đầu lại nhìn thay vì cảm thấy vuu vẻ anh chỉ biết để lộ ra ánh mắt chán nản.
"Xong rồi thì nhìn về phía trước đi tôi sẽ cho cô xem.
"
Lệ Y nghe theo lời anh mà nhìn về phía trước, còn nam nhân đưa tay mình ra nhắm chặt mặt lại không ngừng lẩm bẩm thứ gì đó.
Một lúc sau chiếc gương từ bình thường bỗng trở nên phát sáng ra, Lệ Y nhìn thấy cảnh này vẻ mặt hiện rõ sự kinh ngạc.
’Đây hóa ra…là chiếc gương thần đây sao?
Vẫn còn đang ngơ ngác lẫn ngạc nhiên bỗng có một sức mạnh thần bí nào đó, kéo tất cả mọi người