Cơn mưa ngày càng nặng hạt, Sầm Lễ lại không nghĩ sẽ đứng dậy rời đi.
Không bao lâu sau, trên đầu cậu có một chiếc ô che chắn, người kia nói, “Tiên sinh, cậu bây giờ vẫn nên quay về sớm chút, bên ngoài gió lạnh, nếu là cậu đổ bệnh, chúng tôi gánh không nổi trách nhiệm.
”
Qua vài giây, Sầm Lễ mới chậm rãi đứng lên rời đi, sau đó quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Sau này cậu sẽ không còn cơ hội tới đây nữa.
“Tiên sinh.
” Người bên cạnh gọi cậu một tiếng.
“Chúng ta về thôi.
” Sầm Lễ nói.
Sầm Lễ bước tới cổng nghĩa trang, bước chân đột nhiên dừng lại, cách cậu không xa xuất hiện hình bóng của một người đàn ông anh tuấn trần ổn, chỉ là bộ dạng rất tiều tụy.
Sầm Lễ biết, mình trốn không thoát.
Hàn Kham vừa nhìn cậu vừa đi tới, sự trầm ổn trên nét mặt dừng như không còn nữa, như sợ cậu một lần nữa không từ mà biệt, vội vàng ôm cậu vào lòng……
Lúc nghe tin Sầm Lễ đã đi tìm họ hàng thân thích để kiếm công việc, anh liền mơ hồ ý thức được có gì đó không thích hợp, liên lạc cũng bị cắt đứt, ngày hôm sau gọi lại, bên kia không còn ai tiếp máy, anh khẳng định mình đã bị Sầm Lễ lừa.
Sầm Lễ sắp kết hôn với Ninh Tu Viễn, lại còn thân cận với người đàn ông khác như thế, vệ sĩ đứng bên cạnh đang muốn tách Hàn Kham khỏi người Sầm Lễ, lại nghe thấy Sầm Lễ nói, “Không mất nhiều thời gian đâu.
”
“Ninh thiếu 5 giờ chiều sẽ về nhà, hiện tại cũng chỉ dư lại hơn nửa giờ.
"
”Không có việc gì.
”
”! ”Bọn họ cũng không biết nên nói gì nữa, tuy rằng không thể đắc tội Ninh Tu Viễn, nhưng sau này Sầm Lễ cũng sẽ gả vào Ninh gia, tất nhiên là có quyền lên tiếng.
Sầm Lễ lại nói, “Lúc trở về, tôi giải thích rõ ràng với hắn.
”
“Vậy được rồi.
” Sầm Lễ rất hòa ái, có những lúc ở trong nhà làm điểm tâm, còn chia phần cho bọn họ nữa.
Nghe thấy lời Sầm Lễ nói, Hàn Kham tựa hồ đã hiểu ra gì đó, trong khoảng thời gian này truyền thông đưa tin con trai độc nhất của Ninh gia sắp kết hôn, anh vốn không nghĩ người đó là Sầm Lễ.
Trước kia là bởi vì mẹ cần nằm viện, phải nhờ vào Ninh gia giúp đỡ, Sầm Lễ mới phải chịu uy hiếp của Ninh Tu Viễn, nhưng mẹ cậu đã qua đời, Sầm Lễ cũng không cần tiếp tục dây dưa cùng Ninh Tu Viễn.
“Em sẽ cùng Ninh Tu Viễn! ” câu nói kế tiếp, Hàn Kham dừng khoảng chừng là hai giây mới dám nói ra,” Kết hôn sao?”
“Vâng.
” Sầm Lễ nói, “Hắn ta hiện tại đối xử với em cũng khá tốt, còn tặng em nhẫn kim cương, kỳ thật ngẫm lại, như vậy cũng không có gì không tốt, con cũng đã có, hắn sẽ cho em một cuộc sống sung túc, em cũng không cần phải vất vả ngược xuôi đi kiếm việc làm giống như những sinh viên khác.
”
“En nói dối.
” Hàn Kham trầm giọng nói.
Sầm Lễ cười khẽ một chút, “Lần này không lừa anh, sở dĩ sẽ không từ mà