Ninh Tu Viễn lái xe đến nhà Sầm Lễ.
Ngõ nhỏ tối đen, hắn dựa vào trí nhớ tìm lối vào.
Điện thoại bỗng vang lên, có người gọi cho hắn, hắn mặc kệ chuông reo, cũng không bắt máy.
Chưa tới vài giây, có tin nhắn được gửi tới, hỏi hắn đi ra ngoài cho thoáng khí, tại sao không thấy quay lại nữa.
Ninh Tu Viễn nhìn lướt qua, trực tiếp tắt máy.
Hắn không muốn bị người ngoài quấy rầy, cũng không quá muốn nghe người khác nói xấu hạ thấp Sầm Lễ.
Tất cả mọi người sẽ nói với hắn rằng, bạn tình thì thiếu gì, sao phải khổ sở, đổi sang người mới là được, dù sao cũng không ít người tình nguyện bò lên giường hắn.
Nhưng những người đó, không phải Sầm Lễ.
Lúc đẩy cửa nhà ra, tiếng " kẽo kẹt" vang lên, bên trong tản ra mùi ẩm mốc, đã lâu rồi không có người ở, đồ đạc trong nhà phủ kín bụi, Ninh Tu Viễn bật công tắc trên tường, đèn sáng, chỉ là quanh bóng đèn chăng đầy mạng nhện, cũng có thể thấy rõ ràng, nơi này đã rất lâu rồi không có ai ở.
Nhà tuy rằng đã cũ nát, nhưng nếu Sầm Lễ ở đây, khẳng định căn nhà sẽ gọn gàng ngăn nắp, hắn nghĩ đến mỗi lần khi hắn trở về nhà, trong nhà đều rất sạch sẽ.
Sầm Lễ sẽ nói với hắn, "Anh đã về.”
Chóp mũi Ninh Tu Viễn cay cay, diện tích căn nhà ở không lớn, hắn rất dễ dàng liền tìm được phòng của Sầm Lễ, bàn gỗ được kê cạnh giường, trên mặt bàn vẫn còn đống sách ôn của cấp ba.
Đây là sách của Sầm Lễ.
Ninh Tu Viễn tùy tiện cầm lấy một cuốn sách, lật trang bìa, thấy trên đó viết hai chữ “Sầm Lễ”.
Nét chữ thanh thoát, thoạt nhìn rất sảng khoái, tựa như góc phải bảng đen ngày trước, có người chép thời khoá biểu lên đó, giáo viên giao cho Sầm Lễ, bởi vì chữ Sầm Lễ viết đẹp nhất lớp.
Bảng đen rất cao, lúc Sầm Lễ viết thời khóa biểu, sẽ hơi nhón chân, áo đồng phục rộng trong có vẻ rất gầy.
Có một lần hắn đến trường tương đối sớm, bắt gặp Sầm Lễ đang ghi thời khoát biểu lên bảng, vạt áo hơi kéo lên, lộ ra vòng eo thon, trong tay hắn ôm bóng rổ, không ôm chắc bị rơi xuống mặt sàn, trực tiếp lắm đến chân Sầm Lễ.
Sầm Lễ nghe thấy tiếng động, quay đầu lại nhặt bóng rổ lên, sau đó đi tới đưa cho hắn.
“Cẩn thận một chút, đừng để ảnh hưởng đến người khác.” Sầm Lễ nói.
”À.” Ninh Tu Viễn lúc này mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, chờ hắn nhìn lại bảng đen lần nữa, Sầm Lễ đã viết xong hai môn cuối cùng rồi..
Lúc ấy hắn nghĩ, nét chữ cũng rất xinh đẹp, bất quá cũng giống chữ mấy đứa mọt sách khác, ngẫn lại, thì Sầm Lễ cũng không phải người thú vị gì.
Trong sách lưu lại rất nhiều dấu bút, mỗi một trọng điểm đều được ghi ra cẩn thận.
Mỗi khi hắn nhìn Sầm Lễ đọc sách, Sầm Lễ đều đang cúi đầu, trong tay cầm bút viết.
Trước kia trong lớp có rất nhiều người nói xấu hắn, nhưng Sầm Lễ lại giống như không sợ hắn, có lẽ cũng chỉ coi hắn như bạn học bình thường.
Thấy hắn làm ra hành động khác người gì, sẽ nhỏ giọng nhắc nhở, ngày mưa hắn quên không mang theo ô, cũng không hề keo kiệt mà san sẻ ô đi chung với hắn.
Sau này hắn tìm tới cậu, Sầm Lễ thường xuyên trễ giờ, hắn sẽ dùng giọng điều chán ghét nói với người này, học tập thì có lợi ích gì? Còn không bằng chăm chỉ học cách làm sao để hầu hạ hắn.
Giống như ngày từ lúc bắt đầu hắn đã sai rồi.
Ninh Tu Viễn cũng bất chấp bụi bẩn trên bàn, lục tìm xem bên trong còn đồ vật nào khác của Sầm Lễ không.
Đống sách năm nhất cấp ba, bị đè lên bởi một quyển sách ố vàng, Ninh Tu Viễn rút sách ra, phát hiện đây là một quyển nhật kí.
Hắn còn không biết, Sầm Lễ có thói quen viết nhật kí.
Ninh Tu Viễn lật thử vài trang giấy trong nhật kí, phàn lớn nội dung đều là kể lại chuyện ngày thường, bất quá tên hắn cũng muốn đọc thử một trang, ngoài ý muốn, thế nhưng còn nhắc đến tên hắn.
Có một lần, Sầm Lễ nộp cho giáo viên danh sách những học sinh không nộp bài tập, đắc tội phải một đứa học sinh dở hơi tính tình kêu ngạo,