Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

143: Miêu Tả Sinh Động


trước sau


Trong đầu có rất nhiều đáp án được miêu tả một cách sinh động, cảm xúc của hắn, chưa bao giờ giống hiện tại.

Hắn nhìn người đàn ông trước mặt, khuôn mặt giống Sầm Lễ như đúc, thậm chí mỗi động tác cử chỉ nhỏ nhặt, cũng giống nhau, chỉ khác một điều, chính là tính cách của hai người họ, một luôn trầm mặc không nói, một nếu không hài lòng, sẽ nói thẳng ra.

Nhìn rất giống nhau, nhưng lại chả liên quan gì tới nhau? Vẫn là bọn họ, vốn chính là cùng một người.

Ninh Tu Viễn đứng yên một chỗ, cũng không tới quấy rầy Kiều Nguyên nghe điện thoại.

Chờ Kiều Nguyên nghe máy xong, Ninh Tu Viễn có chút khẩn trương hỏi, "...Cậu có quen biết với Hàn Kham sao?"
Kiều Nguyên không thích bị người khác hỏi chuyện đời tư, đặc biệt là người đàn ông xa lạ này cứ dây dưa không dứt với cậu, còn luôn dùng đủ mọi lý do.

Mặc dù hắn đã giúp cậu bắt lại tên trộm cướp, bị gã trộm đả thương, nhưng trong tiềm thức của cậu, cũng không muốn dính dáng tới người này quá nhiều.

"Ừ." Kiều Nguyên không kiên nhẫn lên tiếng, rồi sau đó lấy ví tiền, rút một chồng nhân dân tệ đưa cho Ninh Tu Viễn nói, "Hôm nay rất cảm ơn anh, đây là tiền bồi thường cho thuốc men, cũng hẳn là..."
Từ cách ăn mặc của Ninh Tu Viễn có thể nhìn ra, đối phương không thiếu chút tiền ấy, nhưng cậu không muốn mắc nợ ân tình với Ninh Tu Viễn.

Ninh Tu Viễn ngẩn người.

Kiều Nguyên cho rằng hắn ngại không đủ, lại bỏ thêm một chồng nữa, nói, "Anh nhận lấy đi."
Hắn đã sống từng ấy năm, chưa có ai dám dùng tiền tống cổ hắn như người này.


Ninh Tu Viễn nói, "Không cần, tôi chỉ muốn biết cậu quen Hàn Kham ở đâu, nhận thức anh ta bao lâu rồi, còn có...Cậu không có ấn tượng gì với tôi sai?"
"..." Phẩm chất tu dưỡng tốt đẹp, khiến cho Kiều Nguyên vẫn luôn duy trì lễ tiết, "Tôi gặp anh cũng chỉ mới hai lần, còn Hàn Kham, anh ấy là bạn tốt của tôi, cái này không cần nói tỉ mỉ."
"Anh cầm tiền đi, tôi không muốn nợ anh ân tình." Kiều Nguyên lại nói.

Cuối cùng Ninh Tu Viễn vẫn nhận lấy tiền, hắn nắm lấy tay Kiều Nguyên,"Ngần ấy thời gian, thật sự một chút ấn tượng cũng không có sao?"
Kiều Nguyên sắc mặt không tốt lắm, rút tay về, nói, "Vấn đề của anh không khỏi quá nhiều."
Dứt lời, Kiều Nguyên không đứng lại nữa mà lập tức rời đi.

Ninh Tu Viễn còn có rất nhiều rất nhiều vấn đề, hắn muốn biết, Kiều Nguyên vì sao quen được Hàn Kham, cũng muốn biết Kiều Nguyên đã từng học ở đại học nào, nhưng đối phương cũng không để cho hắn có cơ hội được hỏi.

Hắn nhìn Kiều Nguyên nói mấy câu với người phụ nữ bên cạnh, sau đó ngồi vào trong xe, qua vài giây, xe rời đi ngay trước mắt hắn.

Trong tay của hắn còn cầm một chồng tiền, là Kiều Nguyên cho hắn.

Ninh Tu Viễn tự giễu, tuy rằng không thể trăm phần trăm xác định Kiều Nguyên là Sầm Lễ, nhưng giữa hai người họ, tất nhiên có liên quan đến nhau.

Kiều Nguyên ngồi ở trong xe, thở hổn hển, sắc mặt cũng không phải quá tốt đẹp gì.

Rõ ràng chỉ mới gặp mặt người kia hai lần, nhưng đối phương luôn mang lại cho cậu cảm giác bị áp bức.

Đối với chuyện trước kia, cậu quả thật không nhớ rõ lắm, thời điểm tỉnh lại đã ở Kiều gia.

Người khác nói với cậu, cậu chính là nhị công tử Kiều gia, cuộc sống từ nhỏ đã đầy đủ phong phú, trên còn có một người anh trai, ba cậu bệnh cũ tái phát phải nằm viện, nghe bác sĩ nói thời gian không còn nhiều nữa, nhưng nghe thấy tin này, cậu lại không thấy khổ sở như trong tưởng tượng.

Giống nhue người ba ấy, chỉ là cậu nhân sinh gặp qua trên đường.

Nhưng mỗi khi tới bệnh viện thăm ba, cậu sẽ cảm thấy cảnh tượng dường như rất quen thuộc.

Cậu không nhớ nổi, trước kia cậu từng tới bệnh viện để thăm ai.

Cô gái bên cạnh người Kiều gia sắp xếp cho cậu, cậu thản nhiên tiếp nhận sự an bài này, hai người xác định quan hệ một đoạn thời gian, người phụ nữ kia thường xuyên ám chỉ với cậu, có thể làm chút chuyện càng thân mật hơn, nhưng cậu đều thờ ơ.

Không biết vì sao, nhu cầu sinh lý cơ bản nhất cậu cũng không có, thậm chí còn sinh ra chán ghét với chuyện này.


Vừa rồi người kia hỏi cậu rất nhiều thứ, trường cấp ba, gặp được này kia...!
Giống như trước kia người trong kí ức, cậu chỉ quen biết mỗi Hàn Kham.

Hàn Kham nói với cậu, cậu bị tai nạn, quên đi một số chuyện

cũng là điều bình thường.

Thấy sắc mặt cậu trắng bệch, cô gái ngồi ở ghế phụ hỏi, "Cả người không cảm thấy khỏe sao? Hay đi bệnh viện kiểm tra chút nhé? "
Kiều Nguyên lắc lắc đầu, nói, "Ngồi thêm lúc nữa hẳn sẽ đỡ hơn."
Bé trai cầm túi đồ chơi trong tay, bóc túi bọc bên ngoài ra, nói, "Bé con khóc nhè lần trước ở công viên ấy ạ, em muốn tặng thứ này cho em ấy.

Mấy ngày nay, Tiểu Văn luôn nhắc tới đứa bé ở công viên đó, Tiểu Văn năm nay 4 tuổi, cũng học ở nhà trẻ, em ấy cảm thấy mấy bạn ở nhà trẻ, đều không đáng yêu bằng bé con kia."
Tiểu Văn có chút ngượng ngùng "Dạ" một tiếng.

Cục cưng mặt bánh bao mũm mĩm, cậu bé lúc ấy rất muốn đi tới nhéo má nhóc ấy.

Cô gái kia cắt ngang, "Kiều Nguyên, anh còn còn nhớ mặt cục cưng ấy không? Tiểu Văn hai ngày này cứ nhắc tới mãi, cục cưng rất đáng yêu, đã khơi lên lòng hiếu kỳ trong em."
Kiều Nguyên nói, "Không nhớ rõ."
Người đàn ông vừa nãy, hẳn là ba của nhóc con kia, bất cứ thứ gì liên quan tới người đàn ông kia, cậu đều không muốn nhấc lên bất cứ mối quan hệ nào với hắn.

Cô gái tiếc nuối thở dài một hơi, quay đầu lại nói với Tiểu Văn," khi nào gặp được nhóc kia, nhớ chỉ rõ cho cô nhìn, cô sẽ giúp con có được phương thức liên lạc với ba mẹ em ấy, các cháu có thể thường xuyên hẹn chơi với nhau."
"Được ạ." Tiểu Văn rất vui sướng đồng ý.

Kiều Nguyên nhíu mày, không già theo họ nói, "Trong trường học không phải có rất nhiều bạn nhỏ sao? Cũng không cần thiết phải cố ý đi tìm ai đó."
Kiều Nguyên ngày thường nói chuyện đều rất ôn hòa, rất ít khi trực tiếp phản bác họ như vậy, cô gái kia sửng sốt, sau đó nói, "Hôm nay anh bị làm sao vậy?"
"Ừm chờ..


Chúng ta có đi tới trung tâm thương mại nữa không?" Cô ấy hỏi.

Kiều Nguyên áp chế cảm xúc bất ổn lại, khẽ cười nói, "Đã đáp ứng em rồi, đương nhiên sẽ đi."
Sắc trời cũng không còn tính là sớm nữa, thiếu đi vài nét rạng rỡ của ban ngày, tăng thêm phần không khí mát mẻ, Kiều Nguyên mặc áo sơmi xám nhạt, phối hợp với một cái quần ống rộng hưu nhàn, xắn lên lộ ra cổ chân thon gọn, lẫn trong đám người cũng rất nổi bật.

Lần đầu tiên cô gái kia gặp Kiều Nguyên, ngay lập tức sinh ra hảo cảm với cậu.

Kiều Nguyên cũng thực hiện nghĩa vụ của một người bạn trai, đối xử với cô tây tốt, các mặt đều rất chăm chút chu toàn, có thể khoe khoang với đám chị em, nhưng cô vẫn luôn có cảm giác, giữa hai người cũng không quá thân mật như bề ngoài thể hiện.

Mỗi khi cô muốn dựa gần vào, Kiều Nguyên sẽ lập tức kéo dài khoảng cách với cô.

Ở lầu một khu trang sức, Kiều Nguyên chọn cho cô một cái lắc tay tinh xảo, mặt trên đính đá quý lóe ra tia lấp lánh.

Kiều Nguyên quẹt thẻ, phát hiện ở một chỗ khuất có một cô gái trẻ tuổi vẫn luôn nhìn cậu.

Nữ sinh cắt tóc ngang vai, làm cho Kiều Nguyên cảm thấy rất quen thuộc, nhưng cậu không nhớ rõ mình đã gặp cô ở đâu.

Nữ sinh hốc mắt đỏ bừng đi tới trước mặt cậu, nói, "Sầm Lễ, tớ còn tưởng rằng sẽ không thể gặp lại cậu nữa."
,...! Nghe thấy hai chữ "Sầm Lễ", Kiều Nguyên cảm thấy ngực mình như bị thứ gì đó thắt chặt, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện