Bọn họ như những cặp yêu nhau tiểu biệt thắng tân hôn, Kiều Ngạn cũng không lăn lộn anh nữa.
Bạch Thành Úc nhìn thoáng qua khăn trải giường, mặt trên nhớp dính dơ bẩn đã khô két lại dính vào nhau, trên giường loang loang lổ lổ dấu vết hai người triền miên, Kiều Ngạn sẽ không để anh bị thương nhưng lại tạo ra dấu vết trên người.
Chỉ cần anh không chạm đến giới hạn, đối phương vẫn sẽ luôn ôn nhu...!
Bạch Thành Úc cũng không thể xác định.
Cảm xúc Kiều Ngạn luôn thay đổi thất thường, chỉ nhìn mặt đối phương, sẽ không tìm ra người này cảm xúc hiện tại ra sao.
Kiều Ngạn như muốn ngăn cách anh với mọi người, khiến cho anh mãn tâm mãn nhãn chỉ có hắn, cả một đời, sao có thể chỉ giao tiếp với một người.
Kiều Ngạn ôn hòa nói, " Quần áo em bị bẩn rồi."
Bạch Thành Úc cúi đầu nhìn nhìn, xác thật rất dơ, áo sơmi ngày thường được gửi phẳng, trở nên nhăn nheo bèo nhèo, dính khoong ít bụi bẩn, cúc áo thẳng thớm, có mấy nút cúc bị bứt ở giữa.
Áo khoác Kiều Ngạn khoác cho anh, rơi xuống mặt đất.
Chiếc áo dân quê một lần nữa bị cởi ra, rơi xuống khuỷa tay, Kiều Ngạn hơi cong eo, ôm Bạch Thành Úc vào phòng tắm.
Trong bồn tắm đã được xả đầy nước, Kiều Ngạn giúp anh cởi quần áo, toàn thân, một lần nữa bại lộ.
Bạch Thành Úc muốn mở miệng nó chuyện, anh hé môi, không phát ra âm thanh gì, cổ họng như đổ đầy cát sỏi, nuốt nước bọt rất đau.
Kiều Ngạn bế anh đặt vào bồn tắm, thấp giọng nói, "Tắm sạch rồi sẽ không khó chịu nữa."
Bạch Thành Úc xem như là người lạc quan, thời học sinh vì điều kiện kinh tế, cùng với tính cách nhu ngược, luôn bị người khác sai sử, thậm chí lúc ấy anh còn nghĩ rằng, người khác sai sử anh, cũng là một loại phương thức giao tiếp.
Vẫn là sau này Kiều Ngạn cho anh biết, bạn bè chân chính là như thế nào.
Tôn trọng lẫn nhau, sẽ không chỉ đơn phương trả giá cùng lấy lòng, xuất phát từ hai bên, cùng chung một chí hướng.
Anh thích ăn đồ ngọt, ngọt tới phát ngấy, mới có thể làm anh cảm thấy an tâm, lúc Kiều Ngạn tới tìm anh, sẽ thường xuyên mang cho anh một chiếc bánh kem tinh xảo, thoạt nhìn cũng không phải loại anh có thể bỏ tiền ra mua.
Lúc ấy anh còn chưa ý thức lắm, Kiều Ngạn sẽ mở hộp bánh rồi rồi dùng nĩa xắn một miếng bánh, đút anh ăn.
Vị bơ ngọt ngào hòa tan trong miệng, khiến cho anh cảm nhận cuộc sống của mình cũng ngọt ngào như vậy.
Kiều Ngạn sẽ hỏi anh, "Ăn ngon không? Nếu thích, lần sau sẽ mang tiếp cho anh."
Bạch Thành Úc hèn mọn, Kiều Ngạn đối xử với anh tốt như vậy, ngược lại anh có hơi không thích ứng,"Bánh này hẳn rất đắt...sau này đừng tiêu pha lãng phí như thế."
"Không quá đắt, chỉ cần anh thích, cái gì em cũng sẽ cho anh."
"..." Bạch Thành Úc nhìn nhìn Kiều Ngạn, ánh mắt thiếu niên rất tha thiết không thể nào là giả được, khóe miệng cong lên, nở nụ cười tươi, là lần đầu tiên anh có thể cảm nhận được, được người khác quan tâm là như thế nào.
Bạch Thành Úc cầm nĩa ăn một lúc, múc một miếng bánh kem, đang định bỏ vào miệng, ánh mắt Kiều Ngạn nhìn tới, ăn luôn miếng bánh trên nĩa, "Rất ngọt."
Bạch Thành Úc ngẩn ra, sau đó cười cười, đúng vậy.
Chuyện vui qua đi, ở chung cũng rất hài hòa, cho dù đám người trong kí túc xá không để ý đến anh, độ tồn tại trong lớp rất thấp, nhưng anh còn có Kiều Ngạn, có một người bạn chân thành tha thiết, so với trăm người nhưng chỉ nói vài câu, càng khiến cho người ta cảm thấy thỏa mãn.
Thế cho nên sau chuyện buồn ở quá khứ, Bạch Thành Úc luôn niệm trong đầu chuyện gì cũng chưa từ ng xảy ra, anh không muốn hận Kiều Ngạn.
Anh không muốn hận người đã từng mang đến niềm hy vọng trong cuộc sống cho anh.
Nhớ lại, anh cũng chỉ nghĩ đến những kỉ niệm đẹp.
Nhưng cho dù có để ý một người thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ có giới hạn cuối cùng, không có khả năng đã không còn cuộc sống của bản thân, những thứ mình sở hữu, đều vây quanh người này.
Nếu anh sớm biết rằng, tính chiếm hữu của Kiều Ngạn đáng sợ đến thế, ngày trước khẳng định anh sẽ tránh xa, nhưng nếu bên cạnh không có lấy một người thân cận, mấy năm ở đại học kia, cuộc sống sẽ không còn phong phú nữa.
Bạch Thành Úc rất mâu thuẫn.
Anh thật sự rất thích Kiều Ngạn, nhưng chỉ xuất phát từ tình cảm bạn bè, anh không nghĩ tới mình và Kiều Ngạn, sẽ phát sinh quan hệ, hơn nữa còn kết hôn.
Kiều Ngạn đổ một ít sữa tắm vào tay, xoa đều trên người anh, Kiều Ngạn giúp anh tắm sạch mọi chỗ, chỉ trừ bỏ chỗ khó nói đáng hổ thẹn kia.
Bạch Thành Úc vẫn giữ lý trí, anh biết rõ không nên để sót lại thứ kia trong người.
Ở trước mặt Kiều Ngạn, giống như không cảm thấy thẹn, anh nhẹ nhàng tách hai chân ra, người dựa vào cạnh bồn tắm, ngón tay theo đùi lướt xuống.
Kiều Ngạn dường như phát hiện ra ý đồ của anh, bắt lấy tay Bạch Thành Úc.
"..." Bạch Thành Úc mở to đôi mắt mang theo ý cầu xin, anh nhìn Kiều Ngạn, giọng run run nói,"...!Không rửa sạch sẽ sinh bệnh."
"Tôi muốn giữ nó lại." Kiều Ngạn nói.
Kiều Ngạn khẽ hôn mặt anh," Nếu sinh bệnh, sau này sẽ không để lại nữa."