Ninh Tu Viễn tiến lên, nhìn Ninh Mặc nói, "Lúc daddy bế con, sao không thấy con tự giác như vậy nhỉ?"
Ninh Mặc vùi mặt vào hõm cổ Kiều Nguyên, miệng nhỏ giọng hừ hừ.
Nhóc ngẩng đầu lên, hôn Kiều Nguyên một cái, nước miếng dính lên mặt Kiều Nguyên.
Ninh Tu Viễn tức khắc không vui, mặt đen lại, ôm lấy Ninh Mặc từ tay Kiều Nguyên, nói, "Sao con có thể tùy tiện hôn chú ấy như vậy hả?"
"Ô hu hu.." Ninh Mặc dẩu mỏ, một bộ dạng rất ủy khuất.
"Con còn dám khóc."
Ninh Tu Viễn sắp biến thành chanh tinh luôn rồi, hắn cũng không dám quá mức thân cận với Kiều Nguyên, có thể nói chuyện với nhau vài câu, đã là xa xỉ, càng đừng nói còn có thể quang minh chính đại được Kiều Nguyên ôm như vậy, không kiêng nể gì hôn môi.
Hắn chủ yếu là không muốn Ninh Mặc biểu hiện quá tự nhiên, dọa đến Kiều Nguyên, nếu không sẽ không có lần sau nữa.
Ninh Mặc khoanh tay trước ngực, Ninh Tu Viễn sờ sờ trán Ninh Mặc, hơi nóng, ngay cả bị bệnh cũng đã hơn trước.
Ninh Mặc chân ngắn trừng mắt nhìn hắn, nhóc không muốn để daddy bế, daddy lại cằn nhằn nhóc, nhóc giận rồi.
Ninh Tu Viễn đặt Ninh Mặc ngồi xuống giường, rồi sau đó rút đưa cho Kiều Nguyên mộ tờ khăn giấy," Em lau mặt đi."
"Tiểu Mặc, phải nghe lời dì, biết không? Daddy đưa chú ấy về rồi sẽ quay lại." Ninh Tu Viễn cong eo xuống, vươn tay vỗ vỗ bả vai Ninh Mặc.
Ninh Mặc trong tay cầm một quả dâu tây rất to, không thèm để ý tới Ninh Tu Viễn, cánh tay nhỏ ngắn ngủn, muốn đưa cho Kiều Nguyên đứng cách đó không xa, "Ăn quả quả..."
Nhóc đưa thứ tốt nhất nhóc có, nói cho Kiều Nguyên.
Kiều Nguyên sắp sửa bước ra khỏi phòng bệnh, thấy động tác của Ninh Mặc, bước chân dừng lại.
Ninh Mặc từ trên giường đứng lên, tựa hồ là muốn chạy đến trước mặt cậu, miệng nhỏ mơ hồ không rõ nói," ăn quả quả....!Không cho daddy."
Ninh Tu Viễn nghe thấy câu "Không cho daddy" này, mặt đen lại, "Thằng nhóc không có lương tâm này, cũng không nhìn xem là ai mua cho con."
Ninh Mặc làm như không nghe thấy hắn nói, cầm quả dâu tây trong tay, muốn đưa tới tay Kiều Nguyên.
Kiều Nguyên cong khóe môi mỉm cười, nhận lấy quả dâu tây Ninh Mặc đưa.
Ninh Tu Viễn theo bản năng quay đầu lại, thấy ý cười trên mặt Kiều Nguyên, có chút ngơ ngẩn.
Đã bao lâu rồi, không được thấy đối phương nở nụ cười chân thật như vậy.
Đã không còn vẻ châm chọc và xa cách lúc trước, Kiều Nguyên nhẹ giọng nói, "Côn không ăn sao?"
Ninh Mặc lắc lắc đầu, đôi mắt tròn xoe, nhìn cậu chăm chú.
Ninh Tu Viễn ở bên cạnh, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng hài hòa này.
Ngày thường đồ vật của Ninh Mặc, hắn đều không được chạm vào, càng đừng nói tới đồ ăn của thằng nhóc kia, nếu không cả ngày hôm đó hắn đừng mong được yên ổn.
Lần trước không biết là bạn nhỏ nào, cho Ninh Mặc một viên kẹo dẻo, hắn thấy, từ trong túi Ninh Mặc, tịch thu kẹo của nhóc, Ninh Mặc còn chưa đến hai tuổi, tất nhiên là rất thích ăn đồ ngọt, Ninh