"Tôi chính là người thân của em." Kiều Ngạn nhẹ nhàng cười, bộ dáng cực kỳ giống ngày trước, mấy cô nữ sinh rất thích mấy bạn nam tràn trề sức sống, quả thật là vậy, Kiều Ngạn lúc trước ở trường học, nữ sinh tới tỏ tình chưa từng gián đoạn, trong lớp học có người nghe nói quan hệ giữa anh và Kiều Ngạn không tồi, thậm chí còn trò chuyện với anh mấy cậu, tới hỏi thăm tin tức Kiều Ngạn.
Bởi vì Kiều Ngạn, độ tồn tại trong lớp học của anh, cũng không còn mong manh như trước nữa.
Nhưng dù vẻ bề ngoài có xuất chúng ra sao, Kiều Ngạn cũng là một người đàn ông.
Kiều Ngạn giúp anh tắm rửa sạch sẽ, vuốt ve sống lưng anh nói, "Nếu mệt, thì em cứ chợp mắt một lúc đi, khi nào ăn tối tôi sẽ đánh thức em dậy."
Bạch Thành Úc vẫn còn vướng mắc hỏi, "Chúng ta thật sự sẽ kết hôn sao?"
"Đến lúc đó, học trưởng cũng phát thiệp mời cho một số đồng nghiệp anh thân thiết, tỷ như cô nàng ngày trước gặp ở nhà hàng."
"..." Bạch Thành Úc mím môi.
Nhìn bộ dạng Kiều Ngạn, anh cũng không dám từ chối đối phương.
Vẻ mặt Kiều Ngạn lộ rõ sự khát khao, nói, "Không phải học trưởng rất thích trẻ con sao? Có thêm mấy đứa nhỏ, trong nhà cũng sẽ trở nên náo nhiệt hơn, để phòng những khi tôi không ở nhà, học trưởng sẽ cảm thấy cô đơn."
"Có phải rất tốt không?" Kiều Ngạn hỏi hắn.
Bạch Thành Úc vùi mình vào trong chăn, mặc kệ tay Kiều Ngạn, nhẹ vỗ về mặt anh, như đang đối đại một món đồ trân bảo quý giá.
Kiều Ngạn cúi đầu, nhìn anh gằn từng chữ, "Không nên lừa dối tôi thêm lần nào nữa."
"..."
Bạch Thành Úc ngẩng mặt lên, phát hiện ánh mắt đối phương, cũng không đặt trên người anh.
Sau khi tới nơi này của Kiều Ngạn, trạng thái tinh thần Bạch Thang Úc vẫn luôn không ổn định, giống như sáng sớm 6 giờ rưỡi, anh sẽ tỉnh lại, nhưng anh ngủ tới 9 giờ sáng, vẫn do Kiều Ngạn đánh thức anh.
Kiều Ngạn mở cửa sổ phòng ra, ánh sáng chói rọi, rải rác trên sàn nhà.
Bạch Thành Úc hơi híp mắt lại, tay che trước mắt, bộ dáng này, giống một chú mèo nhỏ.
Kiều Ngạn đi đến mép giường, cúi người xuống hôn anh, nói, "Thời gian không còn sớm, vệ sinh cá nhân xong thì xuống ăn sáng."
"..." Bạch Thành Úc giọng mũi dày đặc lên tiếng.
Bước vào nhà tắm, thấy bên cạnh bồn rửa mặt đã chuẩn bị cốc nước đầy đủ, kem đánh răng đã được lấy sẵn, Bạch Thành Úc nhìn nhìn người trong gương, mặt mũi trắng bệch tái nhợt, cơ bắp do thường xuyên luyện tập, mọit lần nữa trở nên gầy yếu, anh vươn tay, động tác máy móc, anh cảm thấy bản thân không khác gì một con rối gỗ phải chờ người giật dây.
Kiều Ngạn chuẩn bị cho anh nước ấm, hết thảy, đều chuẩn bị cho anh rất chu đáo.
Đây vẫn là lần đầu tiên anh ngồi ăn cùng Kiều Ngạn, hắn ta chuẩn bị cho anh một bộ quần áo hưu nhàn mặc ở nhà, kích cỡ vừa đủ.
Nhưng lúc trước, Kiều Ngạn không cho anh mặc quần áo, vì để thuận tiện, anh nghĩ do Kiều Ngạn cảm thấy phiền phức, nên không chuẩn bị quần áo cho anh, hiện giờ xem ra, chẳng qua vì đối phương không muốn thôi.
Kiều Ngạn biết anh thích ăn gì, nắm lòng khẩu vị của anh.
Gạo nấu thành cháo, nấu bằng nồi áp suất, vị sẽ càng nồng đậm hơn, Bạch Thành Úc rất thích ăn đồ ngọt, trước tiên Kiều Ngạn còn bỉ thêm chút đường vào, nhưng cũng không quá ngọt.
Trước kia ở trường anh rất thích ăn kiểu cháo nấu như vậy, rất tiện nghi, lại có thể ăn no, anh chỉ đưa Kiều Ngạn đi ăn một lần, đối phương liền nhớ kỹ.
Tam khối chiến một chén lớn, hắn còn cảm thấy quá quả sầm, rốt cuộc Kiều Ngạn mỗi lần đưa cho hắn lễ vật đều thoạt nhìn giá cả xa xỉ, nhưng Kiều Ngạn cũng không có cảm thấy giá rẻ quá, cũng cũng không sẽ nói ra nay hắn nan kham nói.
Kiều Ngạn còn nấu trứng luộc, trước kia hắn nói qua, trứng luộc có thể càng tốt bảo trì trứng gà dinh dưỡng, một ngày ăn