Edit & Beta: Đòe
Đặc biệt là xác định được Kiều Nguyên đã chia tay với bạn gái, đời sống của cậu, cũng trở nên đơn điệu hơn, hắn sợ mình không có biểu hiện gì nổi bật, để Kiều Nguyên có thể bắt đầu một cuộc tình mới.
Sau đó Kiều Nguyên có gọi cho Diệp Mân vài lần, vẫn luôn không có ai bắt máy, cậu hỏi thử bạn của Diệp Mân, mới biết được cô đã xin nghỉ phép xuất ngoại rồi.
Toàn bộ phương thức liên lạc, đều bị Diệp kéo vào danh sách đen, lần trước Diệp Mân chỉ nói tạm thời tách ra một khoảng thời gian thôi.
Diệp gia cũng hết cách, nói không hiểu rõ đám người trẻ tuổi bọn họ nghĩ gì nữa, chuyện của hai người, người lớn trong nhà không nhúng tay vào.
Diệp Mân là đơn phương chia tay cậu.
Cậu muốn gọi điện thoại cho người mẫu kia, sau khi kết nối, phải nhờ đối phương chuyển lời để Diệp Mân nghe máy.
"Ngai quá, hiện tại Diệp Mân không muốn nhận điện thoại của xậu."
"Em ấy rất bận sao?" Kiều Nguyên hỏi.
Người mẫu cười cười, "Sao, bây giờ cậu lại muốn tìm cô ấy? Nếu đã chia tay rồi, vậy cũng là hảo tụ hảo tán, dù sao vốn hai người cũng không thích hợp đến với nhau."
Hảo tụ hảo tán: gặp mặt hay chia tay đều tiêu sái thoải mái.
"Tôi quen biết cô ấy đã 14 năm, khẳng định bản thân hiểu rõ cô ấy hơn cậu người mà chỉ mới quen biết được một năm, chuyện này cậu không cần phải lo lắng, đương nhiên, cũng rất cảm ơn cậu, đã làm cho cô ấy hiểu rõ hơn sau này cũng không cần phải bày vẽ nữa.
"Có ý gì?" Kiều Nguyên khẽ biến sắc.
"Không có ý gì cả, chỉ là chúng tôi đã chính thức ở bên nhau rồi."
Tuy rằng đối giọng điệu đối phương rất trung tính, nhưng Kiều Nguyên biết, đối phương là một cô gái, có vài lần cậu nhìn qua bìa tạp chí mà Diệp Mân mua về, bộ dáng rất anh khí, nhưng lại là bạn tốt của Diệp Mân, cậu cũng không để tâm lắm.
"Đương nhiên rồi." Người mẫu đáp lại một câu.
"A Kỳ, giúp mình kỳ lưng chút đi, cậu đang bận nghe điện thoại sao?"
Mối quan hệ của hai người, ở chung rất hài hòa, nếu Diệp Mân mà yêu cầu cậu có hơi thân mật một chút, cho dù không có ý gì khác, Kiều Nguyên khẳng định sẽ tìm lý do để từ chối.
Không lâu sau, Diệp Mân trở về phòng.
Nói qua điện thoại, "Nếu cô ấy phải trải qua nỗi thất tình, sau này cậu đừng tới quấy rầy cô ấy nữa, nói thật, cậu cũng không có tình cảm với cô ấy, nếu cậu yêu cô ấy, thì vì sao trong khoảng thời gian cô ấy thử cậu, đến một câu hỏi thăm cũng không có?"
Đoạn thời gian kia, mọi chuyện trong công ty đều đổ dồn lên xậu, có đôi khi về nhà, cũng đã là 8-9 giờ tối rồi.
Nhưng có gì để giải thích đây?
Trái lại quả thật đúng như Ninh Tu Viễn nói, Diệp Mân đã ở bên người khác.
Từ trước đến nay cậu không thích tranh giành, mọi việc đều thuận theo tự nhiên, chỉ là kết thúc một đoạn tình yêu, cậu đột nhiên không biết, tương lai sẽ như thế nào.
Người tới tuổi nhất định, sẽ muốn xây một tổ ấm cho riêng mình, cậu cũng đã 26 tuổi, người tần tuổi cậu, phần lớn đã ổn định lập gia đình cả.
Nhưng trong một khoảng thời gian ngắn, chắc hẳn cậu sẽ không bắt đầu ngày với một cuộc tình mới
Thời gian công tác rất nhiều, càng thêm không thú vị, Tiểu Văn khoảng thời gian trước đã trở về nhà của nhóc, trước kia Diệp Mân sẽ gửi cho cậu vài tin nhắn, cùng đi dạo phố với cô, cậu vẫn luôn làm tròn trách nhiệm của một người bạn trai.
Phụ cận tiểu khủ nhà cậu có một cái nhà trẻ, có đôi khi Kiều Nguyên đi qua, sẽ đứng bên ngoài nhìn một lúc lâu, đám trẻ nhỏ bên trong cười đùa vui vẻ, tiếng cười khanh khách bên tai, vẻ mặt Kiều Nguyên cũng nhiều chút ý cười.
Cậu rất thích trẻ con.
Không biết từ khi nào có một bé con chạy tới trước mặt cậu.
"Ô..." khuôn mặt nhỏ của Ninh Mặc lắc qua lắc lại, chạy đến bên chân Kiều Nguyên, nhóc vươn tay muốn ôm một cái, cũng chỉ có thể ôm được ống quần Kiều Nguyên.
"...Bảo bảo muốn...!" Ninh Mặc ngẩng đầu lên, hai mắt mở to nhìn cậu.
Bên cạnh, đều không thấy ai, Kiều Nguyên cũng chỉ có thể ôm Ninh Mặc vào lòng.
Mới vừa bế lên, Ninh Mặc hôn Kiều Nguyên nước miếng đầy mặt, "Yêu yêu."
Ninh Mặc nhanh trí, tìm tìm xung quanh, không thấy sợ hãi chút nào, còn có hơi kinh ngạc nói "Con không tìm thấy daddy!!"
Ninh Tu Viễn ngồi ở trong xe, vùng phụ cận nhà trẻ không có nhiều xe lắm, thẳng đến khi thấy Ninh Mặc được Kiều Nguyên ôm trong lòng, hắn mới yên tâm.
Nhưng mà....!Ninh Mặc vì sao không đi tìm cha??
Hắn nghĩ rằng, hắn bịa đặt chuyện Ninh Mặc bị lạc, sau đó cảm ơn Kiều Nguyên đã đưa Ninh Mặc đưa về, hai người lại có lý do tiếp cận hợp lý.
Một chút giác ngộ khi trẻ con đi lạc cũng không có??
Mấu chốt là, vì sao Ninh Mặc cứ hôn mặt Kiều Nguyên mãi, mà Kiều Nguyên không tức giận!
Đám bạn trong nhà trẻ sẽ nhìn thấy nhóc, còn được Kiều Nguyên ôm trong lòng, tâm tình rất tốt, đã sớm quên sạch những gì Ninh Tu Viễn dạy.
"...Bảo bảo cũng muốn chơi." Ninh Mặc vươn cánh tay múp thịt chỉ chỉ bên trong.
Kiều Nguyên nòi vài ba câu với giáo viên trong nhà trẻ, đối với giá trị nhan sắc siêu cao