Nhưng anh không muốn trở thành một kẻ đần, đến chút sinh hoạt cơ bản cũng không biết.
Trong tiềm thức, anh đều hiểu đạo lý này, vì sao Kiều Ngạn lại không hiểu?
Bạch Thành Úc giật mình.
Kiều Ngạn mở hộp đựng bánh kem ra, xắn lấy một miếng nhỏ, đưa tới miệng Bạch Thành Úc, "Ăn ngon không?"
Bạch Thành Úc gật gật đầu, theo thói quen liếm sạch vệt bánh kem còn sót lại trên nĩa.
Kiều Ngạn đút anh ăn bánh kem xong, anh cũng quên tiệt chuyện vừa rồi, Kiều Ngạn ôm anh vào lòng mà hôn, vị của bánh kem, làm cho nụ hôn này càng trở nên ngọt ngào.
Để tránh mình bị ngã ra phía sau, tay Bạch Thành Úc quàng lấy cổ Kiều Ngạn.
Kiều Ngạn nhìn cánh môi ướt át của anh, dịu dàng nói, "Hiện tại vẫn là em biết nghe lời."
Thể lực Bạch Thành Úc càng ngày càng kém.
Có đôi khi làm đến nửa đường, thì lâm vào hôn mê, cũng không khóc lóc cầu xin nữa, đau cũng không nói ra, mặc cho Kiều Ngạn coi anh trở thành thú nhồi bồng, phát tiết dục vọng trên người anh.
Trên người các loại dấu vết hoan ái chồng chéo lên nhau, nhìn qua còn nghĩ anh sắp không trụ nổi nữa rồi.
Bạch Thành Úc luôn ủ rũ tinh thần không phấn chấn lên được, thường xuyên lâm vào giấc ngủ sâu, ngay cả sau cái ngày Kiều Ngạn đón anh từ đồn cảnh sát trở về, anh vẫn có thể miễn cưỡng bước xuống giường được, nhưng anh đã nằm liền mấy ngày rồi.
Cánh tay tinh tế có thể nhìn thấy rõ mạch máu nổi lên, lúc trước thoạt nhìn còn trông khỏe mạnh, nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, đến hơi thở cũng mỏng manh.
Đầu óc càng ngày càng trống rỗng, chỉ nhớ được mỗi Kiều Ngạn, nhưng ngay cả dáng vẻ Kiều Ngạn, cũng dần trở nên mơ mơ hồ hồ.
Ngay cả Kiều Ngạn đứng trước mặt anh, anh cũng phải suy tư một lúc, người này là ai, sau đó mới nghĩ đến đối phương là Kiều Ngạn, là người anh để ý nhất.
Anh còn có thể cho Kiều Ngạn thứ gì đây?
Đã nhiều ngày Kiều Ngạn không chạm vào anh, Bạch Thành Úc vươn tay ra, muốn tới gần Kiều Ngạn.
So với người đàn ông trước mặt này, thân thể anh có thể dễ dàng bị người kia bế lên, ném xuống giường.
"...Ôm em đi..."
Với đầu óc hạn hẹp bây giờ của anh, không thể nghĩ ra được phương thức nào, có thể làm cho Kiều Ngạn không chán ghét anh.
Cho dù Kiều Ngạn luôn nói sẽ không vứt bỏ anh, nhưng anh có ngày sẽ quên mất, có muốn nhớ lại, anh cũng sẽ hoảng loạn, loại hứa hẹn này, là không đáng tin nhất.
Trước kia có một đôi vợ chồng trung niên tới viện phúc lợi, Bạch Thành Úc đi theo viện trưởng, lần đầu gặp được đôi vợ chồng ấy.
Người phụ nữ vẻ mặt hiền từ nói nói, "Tiểu Úc thật hiểu chuyện, vậy làm con của ta nhé."
Bạch Thành Úc rất chờ mong, nhỏ giọng trở trả lời,"...Vâng ạ."
"Tiểu