Nếu là ngày thường, Sầm Lễ sẽ không tiếp tục ở lại biệt thự, chỉ là hiện tại cậu mệt mỏi cực kỳ.
Cậu lâm vào giấc ngủ rất sâu, mới nhắm mắt lại không bao lâu, liền nghe thấy tiếng mở cửa rất nhỏ, trong phòng ánh theo người ngoài cửa len vào.
Sầm Lễ tưởng Ninh Tu Viễn đã trở lại, lắng nghe thanh âm tới gần, phát hiện tiến vào chính là Giang Ngôn.
Vẻ mặt giả trang ngày thường hiền lành một chút cũng không còn, Giang Ngôn thấy cậu tỉnh lại, đôi mắt che giấu không được ghen ghét, "Không thể tưởng được cái gọi là học bá cao lãnh cũng có ngày phải lấy thân mình đổi lấy mọi thứ, mẹ cậu hiện tại nằm ở bệnh viện, chỉ sợ còn không biết loại việc mà cậu làm đi? Bà nếu là biết tiền thuốc men mình dùng là cậu bán mình đổi lấy, cậu đoán thử xem liệu bà còn có thể tiếp tục trị liệu không?" ( Xin lỗi mọi người chứ tôi đẹ mịt vào cái thứ bạch liên hoa ngoa ngoắt này, tức chết bà đây)
"..."Bàn tay đặt trong chăn nắm chặt lại, mẹ là người thân duy nhất của cậu, cậu không thể chịu đựng được chuyện như vậy phát sinh.
Sầm Lễ tiếng nói có chút khàn khàn, "Cậu muốn thế nào?"
Giang Ngôn cười cười, chậm rãi đi đến Sầm Lễ trước mặt, "Sầm Lễ, cậu rất đắc ý đi."
"..."
"Cũng chỉ là đồ chơi của A Viễn, đều bị hắn chơi chán, hẳn là cũng biết, ah ấy bất quá chính là đem cậu trở thành công cụ phát tiết, không cần liền ném sang một bên, muốn dùng lại nhặt về." ( Hỡi ơi bồ tát trên cao, người có linh thiêng liền dùng bình can lộ khỏ đầu cái loại này giúp con)
Sầm Lễ môi mỏng mím chặt.
"Tôi ngược lại không ngại bên người anh ấy nhiều thêm một người như cậu, so ra bên ngoài cũng sạch sẽ hơn, lại nói, Ninh gia đều giúp đỡ cậu đã nhiều năm, minh bạch hay không cũng chẳng sao." Giang Ngôn châm chọc nói, "Bất quá mẹ cậu lại chẳng biết gì, cũng thật đáng thương."
Giang Ngôn chỉ coi Sầm Lễ như quả hồng mềm mà bóp trong tay, càng nói càng cao hứng, nhưng cậu sẽ không nghĩ đến, người bị bệnh ở đâu lại có sức lưucj lớn tới vậy.
Còn không kịp phản ứng, thân thể đã bị người đạp mạnh ngã xuống mặt đất, đôi tay lạnh băng yêu ớt bóp cổ cậu ta, Giang Ngôn muốn đẩy cậu ra.
( Đúng rồi con ơi, cho nó ăn hành đi con, bà đây nghẹn uất đã lâu)
Giang Ngôn ho hai tiếng, Sầm Lễ tàn nhẫn, ngón tay trắng bệch như tay quỷ, ngày thường những lơi nhục nhã cậu đều nhịn, nhưng việc làm dơ bẩn như vậy, không thể để mẹ biết.
"Mau, buông tay" Giang Ngôn ở dưới thân cậu nói, gương mặt trắng nõn đễu xung huyết.
Đỏ bừng.
Trong phòng nháo ra tiếng kinh động truyền tới người cách vách, dì Lý nghe thấy động tĩnh đi tới, từ cánh cửa mở rộng nhìn tới Sầm Lễ đang óp cổ Giang Ngôn, mặt đều bị dọa trắng.
Giang Ngôn thấy trong phòng có người khác đi tới, nói, " Dì Lý mau cứu tôi"
Chính là nỏ mạnh hết đà, tia sức lực cuối cùng sắp biến mất.
Dì Lý vội vàng đem Sầm Lễ từ trên người Giang Ngôn kéo ra, đỡ lấy Giang Ngôn từ mặt đất đứng lên, bà luôn cảm thấy Sầm Lễ tính tình cổ quái, lầ này trong lòng liền ấn định, "Sầm Lễ, Ninh gia cũng đối đãi cậu không tệ, cậu vì cái gì muốn làm hại Giang thiếu gia??" ( Không tệ đâu, mà là rất tệ ấy chứ.
Thứ gọi là đối đãi chẳng qua chỉ là cái cớ Ninh Tu Viễn đem ra ngoài bày trước mặt người thôi:)))))) Thật nực cười mà)
Nếu Giang Ngôn ở Ninh gia xảy ra chuyện, liền tính đem Sầm Lễ giao cho Giang gia, cũng bồi thường không nổi.
Sầm Lễ khóe miệng hiện lên cười nhạt, trước kia cậu cùng người khác xảy ra tranh chấp không ít lần, không nghĩ tới có một ngày, cậu bị người bức đến đường cùng, vừa rồi giống như không chịu khống chế, chỉ là sức lực của cậu, nhiều nhất làm Giang Ngôn mang kiêng kị đối với cậu.
Giang Ngôn bị nuông chiều quá mức, vẫn là lần đầu bị người khác đối đãi nhưu vậy, cậu phẫn hận trừng mắt liếc nhìn Sầm Lễ một cái, thấy ánh mắt của cậu, thân thể liền run rẩy.
Cậu ta thở hổn hển, phảng phất bị sợ hãi, tránh ở phía sau dì Lý, " Dì Lý, cậu ấy vừa rồi muốn giết tôi."
Dì Lý chỉ vào Sầm Lễ nói, "Giang thiếu gia thấy cậu bị bệnh, buổi tối còn cố ý muốn tôi để lại canh cho cậu, không nghĩ tới cậu không biết điều nói cảm ơn, tâm địa còn ác độc như vậy!" ( Tôi thấy hình như mấy người ở bên cạnh Viễn cẩu nhiều trí thông minh có chút không cao cho lắm, được mỗi bạn