Edit + beta : Bella
..........................................................................
Dư Giản ngẩn người, nhỏ giọng đặt câu hỏi.
" Cái gì một lần một vạn? "
" Làm sao? Cậu còn không phải là đã làm qua loại chuyện này à? Có cần tôi phải nói rõ ràng với cậu không? " Hàn Kham ngữ khí đều khó chịu.
Lòng bàn tay Dư Giản nắm chặt lấy áo sơ mi Hàn Kham đưa, đứng tại chỗ ngẩn ra, giống như là phản ứng không kịp.
Hàn Kham nói cậu tối thứ 6 và 7 đến nhà hắn, cậu đã thật cao hứng.
Nghĩ muốn đến siêu thị mua nguyên liệu đem qua nấu ăn cho hắn.
Mặc dù có khá nhiều chuyện cậu không làm được, nhưng về khoản bếp núc.
Cậu hoàn toàn tự tin về khả năng của mình.
Trên đường đến, cậu còn bận suy nghĩ xem nên làm sao để không bị Hàn Kham chán ghét.
Nhưng vừa bước vào cửa liền bị người ta coi là thế kia mà gọi.
Cả người đều đông cứng, không chút hoạt động.
Hàn Kham liền phát bực.
" Cậu còn đứng ở chỗ này làm gì? "
Dư Giản lúc này mới lấy lại ý thức, chậm rãi đưa con mắt hướng Hàn Kham nhìn qua.
Nguyên bản cậu vốn không quá từ chối ý của người khác huống chi đây lại là chính Hàn Kham yêu cầu.
Hàn Kham chỉ đưa cho cậu duy nhất một cái sơ mi.
Sau khi tắm xong, có hơi khó chịu kéo kéo vạt áo bên dưới.
Áo rất rộng, chắc là của Hàn Kham.
Do vừa tắm xong, làn da cậu trở nên hồng hồng, có lẽ là vì đống thuốc kia của Lục Việt nên sắc mặt cũng không còn nhợt nhạt như trước nữa.
Hàn Kham lại vô cùng thanh tỉnh.
Khó có được lúc hắn lại không to tiếng với cậu.
Chỉ là ôn nhu trong ánh mắt kia dường như là từ cậu nhìn thấy người khác ...
Trong nháy mắt, thân thể Dư Giản chấn động một cái.
Hàn Kham lại gần vươn tay ôm lấy eo cậu.
Dư Giản đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
Cậu nhớ đến ngày đó Hàn Kham uống say, hôn cậu, rồi gọi tên người khác.
Dư Giản đột nhiên hơi giãy giụa, muốn đẩy Hàn Kham.
" Không ..."
Giống như mộng đẹp đột nhiên bị người phá vỡ.
Hàn Kham trầm mặt xuống.
Trong con ngươi đều là không vui.
Kỳ thật Hàn Kham muốn cậu làm gì, cậu liền sẽ thuận theo, hết sức phối hợp.......!Nhưng là cậu không phải người khác.
Cậu cũng có tên cùng thân phận thuộc về riêng cậu.
Kí ức đêm đó tựa như cơn ác mộng vô hình, khiến Dư Giản không sao thích ứng nổi.
Hàn Kham nói.
" Cậu không nguyện ý?! "
Ngữ khí Hàn Kham giống như là đang cầu xin, dù Dư Giản không nguyện ý đi.
Thì ngoài kia cũng không thiếu người.
Bất quá là Dư Giản đều thường xuyên tới tìm hắn.
Tựa hồ cũng rất mong được hắn đối tốt.
Nên mới nhân cơ hội này liền muốn khi dễ cậu.
Được Dư Giản thuận theo đã quen, hiện tại cậu lại phản kháng lại hắn, khiến hắn thật không vui nổi.
" Cậu nếu là không nguyện ý thì mau thu dọn đồ của mình rồi cút đi! "
Hắn không có khát dục đến nỗi liền cưỡng ép một người có bệnh.
Dư Giản chậm chạp vươn tay nắm lấy góc áo nam nhân, cẩn thận nói.
" Anh....!Anh đã ăn cơm chưa? Em biết nấu cơm! "
Trù nghệ của Dư Giản rất tốt.
Mấy ngày nay ở trong tiệm ăn liền học được vài món, mọi người đều khen đồ cậu nấu ngon.
Cách đó không xa có một khu chợ bán đồ ăn, trên đường đến cậu nghĩ muốn mua một ít đem đến nhưng là sợ Hàn Kham sẽ không thích hoặc không hợp khẩu vị.
Rồi lại càng bị hắn ghét.
Hàn Kham hất tay cậu ra, nói.
" Tôi đã ăn rồi! "
Ngoại trừ chuyện kia, Hàn Kham chính là không nguyện ý muốn cùng cậu nói chuyện quá nhiều.
Coi như năng lực phân tích hơi chậm.
Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của Hàn Kham, Dư Giản cũng phần nào hiểu được.
Nam nhân gọi cậu tới không phải là để cậu tới nấu cơm...
Giống như học sinh tiểu học, chiếc áo mà Hàn Kham đưa, cậu đều đem mỗi cái cúc áo đều cài cho cẩn thận.
Vì thể trạng không được tốt lắm, 1m72 đứng trong hàng ngũ học sinh cũng không quá nổi bật.
Lúc mới đến Hàn gia, Hàn Kham đã cao hơn cậu một cái đầu, gần 1m9.
Dù gì cũng là đàn ông con trai, cậu lại càng có vẻ đơn bạc.
Thật rất khó để Hàn Kham chủ động muốn gặp cậu, cậu không thể cứ vậy mà về được.
Dư Giản vội nói.
" Em có quét dọn vệ sinh, có thể giúp anh giặt quần áo,...!"
Hàn Kham trầm mặt.
" Những việc này đều có nhân viên làm theo giờ! "
Trong đầu còn đang suy nghĩ những việc cậu có thể làm nhưng là trí não có hạn, nhất thời cậu vẫn chưa nghĩ ra...
Hàn Kham chỉ cảm thấy mất hứng.
Liền vào phòng tắm lấy quần áo lúc cậu mặc đến đem ra.
" Thay quần áo rồi cút đi! Sau này đừng đến đây nữa! "
Kỳ thật câu nói sau cùng là mang tính uy hiếp.
Qua nhiều năm như vậy Hàn Kham rất rõ ràng Dư Giản đối với hắn là loại nào thái độ.
Dù hôm nay có đuổi cậu đi thì vài ngày sau liền có thể dễ dàng thấy thân ảnh cậu.
Đôi mắt Dư Giản cụp xuống, ban đầu vì Hàn Kham chủ động nói muốn cậu đến, cậu đã rất vui.
Nhưng hiện tại đã không còn gì.
Dư Giản vốn cho là Hàn Kham đã thay đổi cái nhìn về cậu nên mới cho phép cậu đến gặp hắn ....Chẳng ngờ
Vì lời nói của Hàn Kham mà cậu đã rất mong chờ.
Cậu còn chưa từng đối tốt với bản thân, từng có thời điểm cậu từ trong tủ quần áo tìm ra một bộ đồ mới mặc đến công ty, sau đó còn bị Lục Việt đùa rằng hôm nay như một người khác.
Dư Giản cúi đầu xuống, thật lâu sau mới di chuyển hai chân nặng như chì, đứng trước mặt nam nhân nói.
" Em...!Em không có không nguyện ý! ..."
Hàn Kham khẽ cười.
" Phải không? Tôi cũng không muốn người khác nghĩ là tôi ép buộc cậu! "
" Anh...!Anh không ép buộc em...!Là...!Là em tự nguyện! " Rất rõ ràng lời nói đều không lưu loát, chỉ là thuận theo.
Dư Giản đúng là không biết ghi hận.
Cẩn thận lục lại trí nhớ, trong quá khứ Hàn Kham chưa từng đối tốt với cậu, nếu có thì cũng là cậu tự lừa