Edit + beta : Bella
........................................
" Cậu nếu là dám đi, tin hay không tất cả những người mà cậu quen biết, đều sẽ biết cậu chính là thường xuyên đi câu dẫn nam nhân? "
Dư Giản ngẩn người.
Giống y đúc lúc trước, nam nhân lại tiếp tục dùng thủ đoạn uy hiếp cậu.
Thấy lời nói có hiệu quả, Hàn Kham lại nói.
" Cô gái thích cậu kia, hẳn là còn chưa biết giới tính cùng đam mê thật sự của cậu đi? "
Dư Giản tại nhà trẻ mà Hàn Dư đang học công tác gần bốn năm, bởi vì bộ dáng xuất chúng còn chịu được mệt nhọc, nữ lão sư trong nhà trẻ phần lớn đều đối với cậu rất có hảo cảm, thời điểm cậu nghỉ việc một ngày trước, có một nữ lão sư thường xuyên cùng cậu làm cộng sự hướng cậu tỏ tình.
Dư Giản không nghĩ lại lần nữa khai triển một đoạn tình cảm tâm tư, chỉ có thể uyển chuyển từ chối đối phương.
Cậu không biết Hàn Kham là từ nơi nào biết được những tin tức này, nhưng nhìn thái độ của nam nhân, đối phương đại khái là đã đem hoàn cảnh sinh hoạt của cậu đều mò thấy hết.
Lập tức, Dư Giản liền sinh ra một trận cảm giác mãnh liệt khủng hoảng.
Bây giờ cậu chỉ muốn trốn đi xa xa, nhưng lại giống như là lâm vào một vòng tròn luẩn quẩn, khiến cậu không thể rời khỏi nam nhân đang áp bức bên trên, đơn giản là muốn rời khỏi cũng thật khó khăn.
Dư Giản trầm mặc, từ rất sớm trước kia cậu liền biết, một khi nam nhân đưa ra quyết định cậu sẽ không có cách nào để phản kháng lại, tựa như lúc trước nam nhân cưỡng ép dẫn cậu về nhà.
Người cậu yêu lại biến thành lồng giam cậu.
Qua hồi lâu, Dư Giản mới gian nan mở miệng hỏi.
" Đến cùng là phải như thế nào…… Anh mới có thể thả tôi đi? "
Trong lòng Hàn Kham sinh ra một tia nóng nảy, trước đó hắn nghĩ đây bất quá là thanh niên đang cố ý dở thủ đoạn, hiện tại nhìn lại, đối phương giống như là vốn không hề có ý muốn cùng hắn có bất kỳ liên quan gì.
Hắn đương nhiên sẽ không hạ mình nói ra cái gì để khẩn cầu đối phương lưu lại, chốc lát, hắn trầm giọng nói.
" Ở lại chiếu cố Hàn Dư một tháng.
"
Dư Giản không xác định hỏi.
" Vậy một tháng sau, tôi liền có thể rời khỏi L Thị, có đúng không? "
" Ừ.
" Hàn Kham nổi nóng lên tiếng.
Nói là chiếu cố Hàn Dư, nhưng mặt khác lại là vì muốn thỏa mãn một loại tâm tư nào đó không thể nói ra, hắn nghĩ, thời gian một tháng là quá đủ để hắn cảm thấy chán ngấy thanh niên.
Bất cứ chuyện gì cũng đều giảng giải bằng cách ngươi tình ta nguyện, hắn cũng chưa từng bức bách qua người khác.
Thời điểm Dư Giản lần nữa bước vào căn nhà này, toàn thân tựa như bị bệnh sốt rét, mồ hôi lạnh chảy khắp người, cậu đem sự sợ hãi của mình biểu hiện quá mức rõ ràng, trên mặt liền một điểm huyết sắc cũng không có.
Hàn Kham hỏi cậu.
" Cậu ổn không? "
"…… Không có, không có việc gì.
" Dư Giản dùng hết sức khắc chế cơn khiếp đảm của mình, trong nhà vẫn như cũ, nhiều năm như vậy cũng không có thay đổi, hết thảy tất cả vẫn còn rất quen thuộc.
Hàn Dư được trợ lý tiếp trở về nhà, nhìn thấy Dư Giản đang ngồi trong phòng khách, đột nhiên ngẩn người ra, còn tưởng rằng là mình nhìn lầm, duỗi ra tay nhỏ xoa xoa mắt, nhìn thấy người ngồi trên ghế sa lon xác thực là Sầm lão sư của mình.
Trên mặt của Hàn Dư đầy tràn ngập sự vui mừng, nhóc hào hứng chạy tới nói.
" …… Lão sư, sao người lại đến nhà của con? "
Vốn là đang rất cao hứng, bất giác lại nghĩ tới ngày đó Dư Giản nghỉ việc đều không cùng nhóc nói câu nào, khuôn mặt nhỏ liền xụ xuống.
" Lão sư là cố ý sang đây nhìn con sao? "
Nếu như là, nhóc liền tiếp tục cao hứng giống như vừa rồi, nếu như không phải……
Hàn Dư vụng trộm ngẩng đầu hướng Dư Giản nhìn một cái, cậu nhóc phát hiện hôm nay lão sư có chút kỳ quái.
Hàn Kham đứng ở bên cạnh, Dư Giản chỉ có thể đơn giản trả lời.
" Đúng vậy a.
"
Cậu không dám biểu hiện quá mức thân cận