Ninh Tu Viễn một đường đều phóng nhanh tốc độ xe, không đến mười phút đã tới bên ngoài nhà hàng tổ chức tiệc liên hoan.
Hắn đi tới cửa, thấy Sầm Lễ uống đến say không còn biết gì, đang bị Hàn Kham đỡ dậy, hai người thân thể dán cực gần, Sầm Lễ một cánh tay cư nhiên còn khoác trên vai Hàn Kham.
Dù sao cũng là hai người đàn ông, nếu là người ngoài nhìn thấy, khẳng định không cảm thấy có gì không ổn, nhưng Ninh Tu Viễn sát khí đằng đằng đi đến.
"Không thể nghĩ được thầy Hàn ngược lại trên mặt một kiểu, cõng người tâm một kiểu, đây là muốn mang người của tôi đi đâu?" Ninh Tu Viễn đi đến trước mặt Hàn Kham, tiếng nói âm trầm hỏi.
Hàn Kham nhíu mày nói, "em ấy thế nhưng chưa bao giờ nói mình là người của cậu."
Ninh Tu Viễn nắm chặt tay lại, bất quá trên mặt vẫn là làm bộ hòa khí, "Hóa ra thầy thích nhặt đồ người khác chơi xong vứt lại? Đã sớm muốn ngủ cùng cậu ấy?"
Bị Ninh Tu Viễn đột nhiên bôi nhọ, Hàn Kham sắc mặt trầm xuống, "Cậu chớ có nói bậy."
"Nếu là nữ sinh L Đại đều biết ngài thích đàn ông, chỉ sợ phải thương tâm thật lâu đi, tôi khuyên thầy vẫn là làm việc thật tốt đi, đừng cả ngày nhìn chằm chằm đồ vật của người khác." Ninh Tu Viễn thấp giọng nói, đem Sầm Lễ tay từ Hàn Kham đỡ lấy, trên mặt che kín khói mù.
(Đồ chó Ninh Tu Viễn)
Trước cửa khách sạn còn có không ít người đi lại, Hàn Kham chau mày, không muốn đem sự tình nháo lớn, nếu là kinh động đến học sinh trong trường, cũng đối với Sầm Lễ ảnh hưởng không tốt.
Bởi vì bọn họ ở ngoài khách sạn, hơn nữa bộ dạng đều rất xuất chúng, người qua đường cơ hồ sẽ quay lại nhìn bọn họ.
Hàn Kham nói," Ninh Tu Viễn, cậu bức bách người như vậy là phạm pháp."
Ninh Tu Viễn cười, " vừa khéo, đây đều là cậu ấy tự nguyện, thầy nên biết, có không ít người vì tiền tới nịnh bợ tôi, thầy cho rằng cậu ta là người tốt?
"..."Nghe thấy Ninh Tu Viễn nhục nhã Sầm Lễ, Hàn Kham mục quang như một đạo sương lạnh*.(vế câu sau miêu tả Hàn Kham rất hay nên mình để nguyên mẫu nhé)
Anh hiểu Sầm Lễ, cũng không phải loại người ham