Âm trầm mấy ngày qua đi, thời tiết trở nên tươi sáng hơn.
Không biết bắt đầu từ khi nào, Sầm Lễ mắc chứng sợ hãi ánh sáng, nhưng cậu lại phải thường xuyên tiếp xúc, cậu muốn sống giống như bao người bình thường khác, và khi được đứng dưới ánh nắng, cũng sẽ vơi đi cảm giác chột dạ.
Mỗi lần tới bệnh viện, cậu đều sẽ mang theo chút trái cây, có lẽ là thấy bên đường có một gốc cây hoa cỏ dại đang nở rộ, trần trụ mà bại lộ dưới đám cỏ xanh kia, vừa lúc bên cạnh bệnh viện có một tiệm hoa, cậu chọn những bông hoa cẩm chướng hồng nhạt của tiệm, đóa hoa mang theo một mùi hương dễ ngửi.
Chủ tiệm là một phụ nữ trẻ tuổi, thấy cậu nói," tiên sinh, hoa cẩm chướng đem tặng cho người bệnh là thích hợp nhất, khách hàng tới đây, đều sẽ chọn loại hoa này."
"Vậy thì chọn loại này." Sầm Lễ nói.
"Được, tôi sẽ giúp ngài bó lại."
Mỗi lần tới thăm mẹ, cậu mới có thể cảm nhận được một tia nhẹ nhàng.
Hôm nay Ninh Tu Viễn cùng Giang Ngôn ra ngoài rất sớm, có Giang Ngôn ở bên, chắc cũng sẽ không đến quấy rầy cậu.
Sầm Lễ ôm trong tay bó hoa tươi đi tới bệnh viện, hộ sĩ cũng đã quen thuộc khoảng thời gian cậu đến thăm, tự nhiên đem bó hoa tiếp nhận, sau đó lấy ra một chiếc bình thủy tinh để không, ra bên ngoài lấy chút nước, đem hoa cắm vào trong bình.
Mọi hành động đều được mẹ Sầm Lễ thu hết vào trong mắt, mấy ngày gần đây, bà ăn uống càng ngày càng kém, nguyên lai cốt sấu như sài*(Chỗ này ý là xương cốt không còn được tốt nữa, bị thái hóa trầm trọng ấy mà mình không biết dịch nào cho nó xuôi nên để nguyên bản dịch nhe), hiện giờ ngay cả nhúc nhích một chút, đều phải nhờ người nâng đỡ.
Bởi vì có Ninh gia giúp, bà được xếp ở phòng đơn, thuốc uống cũng là thứ thuốc tốt nhất, thế cho nên Ninh Tu Viễn luôn nói Sầm Lễ thiếu hắn, Sầm Lễ chưa bao giờ phản bác lại một câu.
Ánh mặt trời từ cửa sổ rọi vào, làm cho căn phòng bệnh đơn điệu trở nên ấm áp hơn.
"Mẹ lần trước đã nói với con rồi, con đã suy xét kỹ chưa?" tiếng nói của bà thực yếu ớt, bộ dáng thoạt nhìn cũng đã không còn nhạy bén như trước.
"Sao vậy ạ?" Sầm Lễ hỏi.
"Con một thân một mình, mẹ cũng không yên tâm, tuổi con cũng không tính là nhỏ, mẹ biết, bản thân sẽ không thể đợi đến khi con thành gia lập nghiệp, nhưng con dù sao cũng phải tìm một người để san sẻ nữa."
"..."Sầm Lễ sắc mặt hơi trì trệ, qua vài giây nói, "Con còn chưa tốt nghiệp, chờ về sau có đủ năng lực rồi nói."
Ngày hôm qua sự việc còn rõ ràng trước mắt, Ninh Tu Viễn tuy rằng chỉ là đem cậu coi như bạn giường, nhưng lại không chịu buông tha cậu, cậu bên cạnh có người khác xuất hiện liền truy hỏi tới cùng, càng đừng nói có bạn gái, cậu cũng không muốn làm chậm trễ người khác.
"Àiiiii" bà thở dài một hơi, việc này giống như bà chưa làm tròn trách nhiệm, không có cha mẹ nào lại không muốn nhìn con mình kết hôn.
Hộ sĩ cầm bình hoa tới, không muốn quấy rầy hai mẹ con bọn họ nói chuyện với nhau.
"Tiểu Tuệ." Bà nói.
"Dì à, ngài có chuyện gì sao?" Hộ sĩ đi đến mép giường bệnh hỏi.
Bà cố ý tác hợp cho bọn họ, nói, "Đã lâu không được đi ra ngoài, các con bồi ta đi dạo một lát."
"Được ạ."
Hộ sĩ nhanh chóng đẩy xe lăn đến, đặt bên cạnh giường bệnh, một người nâng bà dậy khẳng định có chút cố sức, hộ sĩ mới đỡ bà xuống giường, Sầm Lễ liền bước đến, động tác này khó tránh khỏi có chút tiếp xúc va chạm.
Hộ sĩ mặt thoáng đỏ lên, cô kỳ thật rất có hảo cảm với bộ dáng thanh tú ôn hòa của Sầm Lễ, nghe nói cậu ở đại học L học tập, người phải nghỉ học sớm như cô rất hâm mộ.
Bên ngoài ánh mặt trời chiếu rọi trên người mang theo vài phần ấm áp, mấy ngày qua đều âm u tối tăm, giống như đều dưới ánh nắng mà tan biết mất, chỉ là Sầm Lễ sẽ không nghĩ đến, cậu chìm đắm trong một đoạn thời gian rất dài, đã có thể thả lỏng trong một ngày.
Ninh Tu Viễn đã đáp ứng sẽ cùng Giang Ngôn đi leo núi, nhưng xe mới chạy đến dưới chân núi, Ninh Tu Viễn sắc mặt liền trầm xuống.
Xét nghiệm báo cáo đã gửi tới, thuốc có thành phần chủ yếu là cây ích mẫu, loại thuốc này rất thích hợp với phụ nữ trong khoảng thời gian hành kinh, nếu đẻ non, cũng có thể uống loại thuốc này để điều tiết thân thể.
(Mọi thông tin chi tiết mình để cuối chương hen)
Sầm Lễ tại sao lại uống loại thuốc này?
Trong đầu đột nhiên toát ra một ý nghĩ, nhưng Ninh Tu Viễn không muốn nghĩ tới phương diện kia, hắn cảm thấy Sầm Lễ không có gan lớn làm vậy, Sầm Lễ làm sao dám.
Huống hồ đàn ông có thai, này cũng quá ly kỳ.
Hắn đột nhiên nghĩ đến có một buổi tối, Sầm Lễ nói qua, nếu hắn muốn có con, bảo hắn nên đi tìm người khác, chẳng lẽ việc này là thật?
"A Viễn" Giang Ngôn ở bên cạnh gọi một tiếng.
Ninh Tu Viễn sắc mặt trầm đến lợi hại, đôi tay gắt gao nắm thành nắm đấm.
"Hôm nay anh không thể đi với em được." Ninh Tu Viễn nói, " Chút nước anh sẽ bảo tài xế tới đón em."
".......!Làm sao vậy?" Giang Ngôn hỏi.
Ninh Tu Viễn không trả lời.
Hắn còn muốn tới bệnh viện xác