Toàn thân giống như bị người lộng hư, Sầm Lễ thống khổ nhăn mi lại, không có phát ra một tiếng nào.
Trái ngược với cậu, Ninh Tu Viễn trên mặt đều là thỏa mãn, nắm chặt lấy eo cậu, mỗi khi thân thể muốn di chuyển bò về phía trước, liền sẽ bị đối phương kéo trở về.
Sầm Lễ nhắm lại mắt, hốc mắt đọng nước mắt, không một tiếng động từ khóe mắt chảy xuống, rơi xuống trên khăn trải giường thấm một mảnh nhỏ vết nước.
Nhưng mà dáng vẻ này, càng kích thích nam nhân đang trong cơn thú tính.
Môi không chút sắc bị cắn đến chảy máu, như là cánh hóa bị phá đến điêu tàn, Ninh Tu Viễn siết chặt lấy cằm cậu, làm đôi môi cậu không khép lại được.
"Giả thanh cao cái gì?"
Sầm Lễ đem đầu nghiêng sang một bên, cố tình lảng tránh câu nói của đối phương.
"Được lắm, tôi ngược lại muốn xem cậu có thể nháo tới khi nào!" Ninh Tu Viễn cười lạnh một tiếng, bộ dáng kia như là đến từ địa ngục Tu La, làm người khác lạnh cả sống lưng
Ninh Tu Viễn gọi điện thoại, qua nửa giờ, bên ngoài phòng có người gõ cửa.
Mới ban đầu cậu còn phản kháng, Ninh Tu Viễn đối với cậu đưa ra các loại ý đồ, đem tâm tư chiếm hữu, cùng sẽ không đối với người khác như vậy, nhưng đều sẽ đối với cậu làm ra đủ loại hành hạ biến thái
Sau cùng cậu cũng rõ ràng rằng cho dù phản kháng cũng vô dụng thôi, tận lực bảo trì trầm mặc, còn không bằng hùa theo ý hắn.
Kỳ thật Sầm Lễ triệt để biết rằng, hôm nay vì cái gì Ninh Tu Viễn muốn tìm cậu.
Ninh Tu Viễn khoác áo tắm dài lên người đi mở cửa, Sầm Lễ lúc này mới có thể nghỉ ngơi một khoảng ngắn ngủi, làn da trắng nõn bị phủ kín những vết xanh tím, quần áo bị vứt bỏ bừa bãi trên mặt đất, nhăn thành một đoàn.
Đối với cậu mà nói, này càng giống như một sự sỉ nhục.
Ninh Tu Viễn cầm trong tay một hộp gỗ tinh xảo, bên trong có đồ vật, làm Sầm Lễ trên mặt tràn ra đầy sự sợ hãi.
Cậu đem thân thể lùi sang một bên góc giường, nhưng vẫn bị hắn nắm lấy mắt cá chân, lôi trở lại
Sầm Lễ bị tra tấn gần như ngất, lại lần nữa tỉnh lại, người bên cạnh đã không thấy đâu nữa.
Bức màn đem ánh sáng chắn lại bên ngoài phòng, trống rỗng mở mắt ra, như là con rối gỗ, qua thật lâu mới thong thả nhúc nhích một chút, cảm nhận được toàn thân đau đớn, thân thể đã được rửa sạch sẽ, đã không còn cảm giác dính nhớp như tối qua.
Sau đó, Sầm Lễ phát giác được thân thể có khác thường.
Ninh Tu Viễn dùng noãn ngọc nhét vào trong cơ thể cậu, đối phương tạm thời còn không nghĩ tới việc đem cậu chơi phế, luôn là đem cậu ra tra tấn một phen, sau lại đem hắn một lần nữa chăm sóc thật tốt.
Nhưng như này đối với cậu mà nói, so với lúc trước khuất nhục chỉ có hơn không kém.
Sắc mặt rốt cuộc có một chút chuyển biến, ngón tay dần dần nắm chặt, một lát sau, rồi lại vô lực buông ra.
Trước mắt, cậu hẳn là chạy không thoát, bệnh tình của mẹ lại lần nữa chuyển biến xấu, mỗi ngày trị bệnh bằng hoá chất cùng uống thuốc, không phải là học sinh nghèo như cậu có thể gánh vác nổi.
Huống chi cậu còn phải đi học,nguyện vọng lớn nhất của mẹ chính là cậu có thể thi đậu một đại học tốt, sau đó thuận lợi tốt nghiệp, tương lai có thể trở nên nổi bật.
Sầm Lễ muốn đem đồ vật lấy ra, điện thoại đặt trên đầu giường bỗng vang lên tiếng báo.
Cậu thoáng tạm dừng, mới đem điện thoại cầm tới.
Ninh Tu Viễn: Đừng cho là tôi không biết cậu đang nghĩ gì, đêm nay tôi sẽ đi qua kiểm tra, nếu mà không thấy thứ đó, cậu sẽ biết hậu quả của nó là gì.
Cơ thể không rét mà run, trên mu bàn tay gân xanh cơ hồ đều gằn lên.
Trong phòng tối tăm một mảnh, dù biết trời đã sáng, nhưng lại không nhìn thấy được ánh sáng.
Sầm Lễ nhìn trên màn hình di động ghi chú thời gian, buổi sáng 9 giờ