Đã sớm quên cảm giác có được một giấc ngủ bình yên, là như thế nào.
Điện thoại bị cậu ném ở một bên, cậu đại khái có thể nghĩ đến, Ninh Tu Viễn sẽ cho hắn phát này đó tin tức, cùng với nhìn phiền não, đảo còn không bằng bỏ mặc.
So với cậu đang hưởng thụ sự bình yên, giờ phút này Ninh Tu Viễn cả người đều tràn ngập lệ khí.
Hắn cơ hồ cứ cách mười phút, gọi cho Sầm Lễ một lần, nhưng vẫn không liên lạc được, ngón tay gắt gao nắm chặt lại, màn hình điện thoại cơ hồ đều bị nắm đến vỡ vụn.
Ban đêm nhiệt độ càng xuống thấp, hơn nữa sắp giờ đóng cổng, Giang Ngôn vừa đói vừa lạnh, cậu ta ôm một tay Ninh Tu Viễn, nói, "Sầm Lễ hẳn là sẽ không quay lại đây, chúng ta về nhà đi.
"
"Em tự lái xe về trước đi.
" Ninh Tu Viễn nói.
"Em muốn ở cùng với anh.
" cậu ta nhắc đi nhắc lại vài lần, nhưng mỗi lần như vậy Ninh Tu Viễn cũng chỉ ậm ừ cho qua, nếu không tìm thấy Sầm Lễ, chuyện gì hắn cũng mặc kệ.
Chỉ là những lời này, cậu ta hiện tại không dám nói ra.
Ninh Tu Viễn cau mày, đây vẫn là lần đầu tiên Sầm Lễ làm vậy, điện thoại lâu như vậy cũng không gọi được, hơn nữa cũng không quay trở lại trường học.
Sầm Lễ có thể đi đây?
Hắn cũng đã tới bệnh viện tìm, bác sĩ cùng hộ sĩ đều nói không gặp qua Sầm Lễ
Giang Ngôn ở một bên lên cơn hắt xì, dường như đã bị cảm lạnh.
Sầm Lễ với hắn mà nói, cũng không phải người quá quan trọng gì, Ninh Tu Viễn đột nhiên biết được rằng bản thân đối người này hao tổn tâm tư quá nhiều, một con mọt sách, còn không bằng mấy thiếu niên hiểu chuyện bên ngoài.
"Đi thôi.
" Ninh Tu Viễn nói," về nhà bảo dì Lý hầm cho em chút canh phòng cảm lạnh.
"
Chỉ là khi Ninh Tu Viễn nói những lời này, âm u trên mặt không có tan đi, ngược lại càng thêm nồng đậm.
"Thật sự rất lạnh.
" Giang Ngôn thấp giọng nói, quần áo bọc đến kín mít, tay cũng để ở trong túi.
Ngồi vào trên xe, Ninh Tu Viễn liền bật máy sưởi.
Hắn nhớ lại vào một đêm lạnh, Sầm Lễ ăn mặc đơn bạc, ngày đó hắn đã phát giận, trực tiếp túm người lên xe, sau đó nở toang cửa sổ xe ra, để gió lạnh cứ thế tạt vào, Sầm Lễ rõ ràng bị đông lạnh đến sắc mặt trắng bệch, nhưng lại chưa hề mở miệng nói lời cầu xin.
Trở lại trong nhà, thời gian cũng không còn sớm, dì Lý trước đó đã gọi điện thoại hỏi qua Ninh Tu Viễn, canh cũng đã được hầm từ lâu.
"Thiếu gia, cậu hôm nay sao lại về muộn như vậy?" Lý thẩm hỏi.
"Gặp chút chuyện.
" Ninh Tu Viễn trầm giọng nói.
Hôm nay trở về chỉ có hai người, Lý thẩm trong lòng đoán được đại khái, cũng không có hỏi nhiều, bà ta vẫn luôn liền cảm thấy Sầm Lễ sẽ không ở bên cạnh Ninh Tu Viễn lâu dài, cho nên không thấy được Sầm Lễ, bà cũng không kinh ngạc.
Trong nhà thoạt nhìn rất hài hòa, rõ ràng là cái gì cũng không thiếu, ăn cơm xong, dì Lý vẫn như thường dọn dẹp bàn ăn.
Giang Ngôn ngồi ở bên cạnh, cùng hắn dựa gần chút, mang theo ngữ khí làm nũng, nói, "A Viễn buổi tối quá lạnh, em! một mình khó ngủ.
"
"Có thể bật máy sưởi.
"
"Em muốn anh ở cùng với em, khi còn nhỏ chúng ta không phải thường xuyên cùng nhau ngủ sao?"
Không biết vì cái gì, những việc này đều không liên quan gì đến Sầm Lễ, nhưng trong đầu cứ luôn hiện ra một ít hình ảnh, mỗi lần hắn muốn dựa gần Sầm Lễ, đối phương sẽ sợ hãi né tránh hắn.
Hắn còn nhớ rõ, hắn chỉ cần nằm cạnh cậu, Sầm Lễ liền cuộn tròn thân mình lùi vào một góc, một loại tư thái phòng bị bảo hộ.
"A Viễn?" Giang Ngôn kêu một tiếng.
Ninh Tu Viễn hồi thần lại, sắc mặt càng thêm khó coi.
Có lẽ là sợ Sầm Lễ giấc ngủ không tốt, Hàn Kham bưng một ly sữa bò, đi tới phòng Sầm Lễ.
Hàn Kham gõ gõ cửa, thấy cửa được mở ra đừng trước mặt là một thanh niên, trên người đang mặc quần áo ngủ của anh, bởi vì có chút khác biệt về thân hình, áo ngủ mặc ở trên người cậu có chút quá khổ, lộ ra một cần cổ trắng nõn, vẫn còn vệt đỏ bị lưu lại chưa biến mất.
Hàn Kham đôi mắt ám ám, thanh âm vẫn rất ôn hòa, "Uống một chút sữa bò nóng đi, giấc ngủ sẽ tốt hơn một chút.
"
"Cảm ơn.
" Sầm Lễ sắc mặt bất an, hôm nay ở nhà Hàn Kham qua đêm, cậu cũng đoán trước được.
Sầm Lễ cũng không có chú ý tới quá nhiều, cậu nhận lấy cốc sữa bò.
"Buổi thi ngày mai em rất tự tin sao?" Hàn Kham đi đến, sau đó hỏi cậu.
"Vâng.
" Sầm Lễ lên tiếng, hiện giờ cậu phải