Người chung quanh sắc mặt tức khắc trở nên kinh ngạc, rốt cuộc Sầm Lễ ở trong trường học danh tiếng cũng không tệ lắm, sao có thể sẽ trộm đồ vật của người khác.
Chỉ là bọn họ không dám nghi ngờ Ninh Tu Viễn.
"Cậu đừng có đổ oan cho người khác!" Hạ Lộ mở miệng nói.
Ninh Tu Viễn cười một chút, "Thể đến kí túc xá cậu ta tìm thử khắc biết, không có chứng cứ, tôi sao có thể sẽ tùy tiện đến đây tìm người." Nghe thấy Ninh Tu Viễn nói, trong đám người phát ra vài tiếng thổn thức.
Ngay sau đó, liền có người nhỏ giọng nói thầm nói, "Khoảng thời gian trước tôi có thấy Sầm Lễ đeo một chiếc đồng hồ, rất quý."
"Phải không??? Nhưng Sầm Lễ hẳn là không phải loại người như vậy."
"Tôi cũng không biết, chiếc đồng hồ kia là giới hạn đấy, tôi lúc ấy cảm thấy Sầm Lễ hẳn là mua không nổi, huống hồ gia cảnh cậu ấy không được tốt lắm, Ninh Tu Viễn cũng sẽ không vô duyên vô cớ lại đây tìm Sầm Lễ."
"Hạ Lộ làm sao bây giờ?"
"Ai biết được, cũng may bọn họ không ở bên nhau, nếu chuyện này là thật sự, vừa lúc khiến Hạ Lộ nhìn rõ bộ mặt thật của cậu ta."
"Hầy, ghét nhất mấy người tay chân không sạch sẽ."
Bên cạnh không ngừng truyền đến tiếng thảo lậu, người vây tụ lại đây càng ngày càng nhiều, một truyền mười mười truyền trăm, vì thế ở trong miệng người khác càng nói càng thái quá.
Sầm Lễ môi mỏng mím chặt, đối mặt với nghi ngờ người khác, trái tim dần dần trầm rồi như rớt sâu xuống đáy vực, nhưng trong ngăn kéo của cậu, xác thật có chiếc đồng hồ, là Ninh Tu Viễn ghét bỏ chiếc đồng hồ cũ của cậu, để thỏa mãn bản thân nên đã mua cho cậu.
Cậu đã không có đường lui, bày ở trước mặt cậu, đều là những bụi gai vây kín, chờ đợi bào mòn máu thịt của cậu.
Tiếng chuông trường vang lên, người vây xem lục tục rời đi, chỉ là trở về phòng học, ánh mắt vẫn dừng ở trên người bọn họ.
"Sầm Lễ" Hạ Lộ sắc mặt có chút sốt ruột,"Cậu vì sao không giải thích rõ ràng?"
Này bất quá là cậu chọc giận Ninh Tu Viễn, đối phương muốn cho cậu một chút giáo huấn, nếu để cậu giải thích, cậu sợ sau này sẽ không chịu nổi thêm đống dư luận nào nữa.
Sầm Lễ thấp giọng nói, "Cậu về phòng học trước đi."
Giám thị bước tới, thấy trên hành lang có Ninh Tu Viễn cùng Sầm Lễ, cũng không hỏi nhiều, Ninh gia ở L đại quyên tặng một đống khu dạy học, cho nên các giáo sư trong trường học đều biết Ninh Tu Viễn, đối với Ninh Tu Viễn cũng là mở một mắt nhắm một mắt cho qua.
Ngoài hành lang trở nên trống vắng cùng yên tĩnh, chỉ là đi qua phía trước cửa sổ mấy phòng học, luôn có người liếc nhìn bọn họ, Sầm Lễ tránh tránh, nói, "Buông tôi ra, tôi tự đi được."
Ninh Tu Viễn đen mặt, làm như không nghe thấy cậu nói.
"Ngày hôm qua cậu đã đi đâu?" Ninh Tu Viễn hỏi.
"..."Sầm Lễ không lên tiếng.
Thấy thái độ này của Sầm Lễ, Ninh Tu Viễn càng tức giận hơn, hắn kéo Sầm Lễ tới một chỗ tương đối hẻo lánh sau khu dạy học, nơi này ban đêm rất thích hợp cho mấy đôi tình lữ hẹn hò, bên cạnh đã có bồn hoa che đậy.
Nhưng là đang ở bên ngoài, nếu là có người đi qua, sẽ phát hiện bọn họ.
Ninh Tu Viễn thô bạo đè Sầm Lễ ở trên vách tường, hắn ngày hôm qua gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, gửi vô số cái tin nhắn, nhưng không một cái nào được đáp lại, còn chưa có người nào dám hoành hành ở trước mặt hắn như vậy, Sầm Lễ rất nhiều lần khiêu chiến sự kiên nhẫn của hắn.
"Ngày hôm qua cậu đã đi đâu?" Ninh Tu Viễn lại lần nữa hỏi.
"..."
"Nói chuyện!" Ninh Tu Viễn trong mắt nổi một tầng tơ máu, hắn dùng sức bóp chặt hàm dưới Sầm Lễ, khuôn mặt trắng nõn xuất hiện vài dấu ngón tay.
Sầm Lễ nghĩ muốn tham gia kì thi, nghĩ muốn thuận lợi tốt nghiệp, nhưng có Ninh Tu Viễn ở đây, đối người khác mà nói sự việc dễ như trở bàn tay, còn với cậu mà nói đều trở nên gian nan khó khắn.
Cậu biết Ninh Tu Viễn sẽ không bỏ qua cho cậu, chỉ là cậu không lường trước được, đối phương sẽ đến sớm như vậy.
Ninh Tu Viễn tuy rằng đã phát điên, nhưng lại không giống như trước đối xử với cậu như vậy.
Sầm Lễ cười khẽ ra tiếng," Đi đâu, có quan hệ gì đến anh sao?"
Kết quả đã rất xấu, có lẽ không tới một