Người đời nếu rơi vào thời điểm này, thường thường chỉ biết nghe theo bản tính vốn có, đều muốn làm loại chuyện này.
Sầm Lễ hơi ngẩng cổ, buông lỏng cánh tay câu trên cổ đối phương, Ninh Tu Viễn không cảm thấy có bất kì điểm khác thường nào, chỉ nói Sầm Lễ hôm nay so ngày thường hiểu chuyện hơn nhiều, có lẽ là bởi vì bị hắn bỏ quên mấy ngày liền.
Con ngươi đen nhánh trở nên có chút ướt át, Sầm Lễ lông mi nhẹ nhàng run rẩy.
Ninh Tu Viễn nhẫn nhịn đã lâu, tay trực tiếp tham nhập mò vào trong quần, đường cong sống lưng Sầm Lễ rất đẹp, hắn rất thích ôm eo cậu từ phía sau, nhìn đối phương ở dưới hắn mà run rẩy
Hắn đang muốn lật người cậu lại, để Sầm Lễ quay lưng lại, đã nghe thấy Sầm Lễ mở miệng nói, "Tôi muốn nhìn mặt anh."
"Được." Ninh Tu Viễn động tác hiếm khi trở nên ôn nhu, hắn hôn lướt trên cổ cậu, ở bên tai Sầm Lễ hổn hển nói, "Đã sớm nói với cậu, thân thể của cậu đã quá quen thuộc tôi rồi."
"..."Sầm Lễ không trả lời.
Quần tùy tiện được kéo xuống tới mắt cá chân, đôi chân thẳng nuột vòng qua eo hắn, chỉ khi cậu ngoan ngoãn nghe lời, Ninh Tu Viễn sẽ không chế trụ tay cậu.
Trước kia Sầm Lễ không nghĩ mình là một người xấu, ai có ý muốn giúp đỡ, nếu giúp được cậu sẽ giúp, rất ít khi coi người khác là người xấu, luôn nghĩ về người khác theo hướng tích cực, mỗi ngày phần lớn giành ra đều ở học tập, giáo sư, bạn học, cuộc sống đơn điệu nhưng thật ra rất phong phú.
Phần lớn đều là người khác tìm cậu hỏi bài, cậu sẽ rất kiên nhẫn mà giảng giải, thẳng đến đối phương nghe hiểu mới thôi, người trong lớp học đều có ấn tượng tốt về cậu.
Cậu không nghĩ tới bản thân sẽ có ngày làm ra loại chuyện này.
Tay kề mảnh vỡ kia sát đầu đối phương, Sầm Lễ nhặt chính là mảnh sắc nhọn nhất.
Cậu từ trước tới nay đều là người rất có lý trí, sẽ luôn tìm ra giải pháp tốt nhất cho chính mình, cũng có thể khống chế cảm xúc một caschblinh hoạt.
Nhưng con người ấy mà, có một ngày sẽ không còn là chính mình nữa, nhiều áp lực đè nén rồi cũng phải sụp đổ lý trí.
Có lẽ là bởi vì nắm rất chặt, lòng bàn tay bị mảnh vỡ cứa ra vết thương, máu đỏ tươi ồ ạt chảy ra, một giọt máu nhỏ rơi xuống ga giường.
Ninh Tu Viễn đầu còn chôn ở cần cổ cậu, một tay giữ đùi người kia.
Sầm Lễ phối hợp với đối phương, đem chân nhẹ tách mở.
"Ngoãn ngoan ở bên cạnh tôi." Ninh Tu Viễn tiếng nói tràn đầy ý