Mọi việc đều phải có chừng mực, hôm nay Sầm Lễ đã năm lần bảy lượt làm hắn mất mặt.
Hắn ở bệnh viện chăm sóc nhiều ngày thế này, thậm chí nhà cũng không trở về, đối phương còn luôn trưng cái mặt lạnh với hắn, Ninh Tu Viễn chưa từng gặp qua ai như vậy.
Có lẽ là bởi vì Bạch Thành Úc đã dặn dò qua, thấy Sầm Lễ không đáp lời, sắc mặt Ninh Tu Viễn hòa hoãn chút, lại nói, "Làm người phải thức thời, đừng cứ cái kiểu cho mặt mũi thì lại hất phăng."
Qua vài giây, Sầm Lễ nói, "Tôi mệt rồi, hiện tại muốn nghỉ ngơi."
Những lời này không thể nghi ngờ là hạ lệnh đuổi khách, ý muốn Ninh Tu Viễn nên ra ngoài rồi, đừng mãi ở trong phòng quấy rầy cậu.
Lại thấy đối phương nhích lại gần cậu, Sầm Lễ theo bản năng co rụt thân thể lại.
Ninh Tu Viễn sắc mặt không tốt lắm, "Cậu rất sợ tôi?"
Hắn bất quá là thấy Sầm Lễ mới vừa nằm xuống, đến chăn cũng không đắp tử tế, muốn tới chỉnh chăn cho cậu.
Sầm Lễ như một con chim sợ cành cong, đầy mặt đều là phòng bị đối với hắn.
Ban đầu cậu không theo Ninh Tu Viễn, đối phương sẽ dùng đủ các loại thủ đoạn tra tấn cậu, trước nay đều không cố kỵ đến thân thể tình trạng thân thể cậu ra sao.
Cậu còn nhớ rõ một lần bị Ninh Tu Viễn đưa đến bệnh viện, đơn giản là cậu bị tuột huyết áp thiếu chút nữa ngất đi, Bạch Thành Úc nâng đỡ cậu một chút, Ninh Tu Viễn liền trực tiếp dẫn cậu trở về biệt thự, thô lỗ kéo cậu lên lầu.
Cậu đã cầu xin rất nhiều lần, ngày hôm sau còn muốn đi học, nhưng đối phương sau khi làm xong, còn nhét đồ vật ở trong người cậu, sáng sớm tỉnh lại cậu bị sốt cao mãi không đỡ, vẫn là Hàn Kham sau đó đưa cậu đến phòng y tế mua thuốc giảm sốt.
Ninh Tu Viễn cúi thấp người, mới vươn tay tay tới mép chăn, liền nghe thấy Sầm Lễ môi mỏng run rẩy nói," Anh nếu đã cùng Giang Ngôn xác định ở bên nhau, loại chuyện này cũng nên đi tìm cậu ta."
Nghe thấy Sầm Lễ nói, Ninh Tu Viễn sắc mặt tức khắc thay đổi, người này hôn mê vài ngày mới tỉnh lại, hắn cũng không đến mức tàn nhẫn mà dằn vặt người ta.
"Cậu nghĩ tôi muốn làm gì?" Ninh Tu Viễn tiếng nói trầm đến lợi hại.
"..."Sầm Lễ không có trả lời.
Cả người Ninh Tu Viễn, thời điểm tiếp xúc quá gần, cậu sẽ sinh ra sợ hãi cảm, mặc kệ lúc trước cậu đã chủ động thân mật với người này thế nào, nhưng đều là cố nén cảm giác không khoẻ, Ninh Tu Viễn đã cho cậu trải nghiệm qua rất nhiều cái đầu tiên, bằng không cậu cũng không biết, hai người đàn ông cư nhiên có thể quan hệ.
Ninh Tu Viễn giúp Sầm Lễ chỉnh chăn thật tốt, toàn bộ quá trình thân thể Sầm Lễ đều l cứng đờ, vẫn luôn phòng bị nhìn chằm chằm hắn.
Ninh Tu Viễn trong lòng không có tư vị gì.
Nếu đổi thành người khác, sớm đã mềm nhũn người, sau đó nói mấy câu để lấy lòng hắn, cố tình cứ tới lượt Sầm Lễ, đối phương đề phòng hắn như phòng cướp.
Trong phòng trầm mặc một hồi lâu, Ninh Tu Viễn