Đến trước cửa cửa hàng 4s, Thẩm Tân xuống xe, liếc mắt liền nhìn thấy cô gái đứng đợi ở ngoài cửa.Cô đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai, dựa vào bên cạnh một chiếc xe, nâng cằm nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy anh, đuôi mắt lập tức cong lên, vẫy tay về hướng anh.Quá phạm quy rồi!Trái tim cô gào thét, a a a a a a a a a, anh lại đeo kính ra ngoài!Thẩm Tân đi tới, ánh mắt quét qua tấm bạt trùm trên xe, hỏi:“Anh đoán đúng rồi chứ?”Người nào đó nhìn đến ngây ngốc lúc này mới nhớ đến chuyện tặng quà, ngón tay chỉ vào bên cạnh:“Em không nói cho anh, anh tự mình mở ra đi.”Thẩm Tân cười một cái, vén lên một góc, lộ ra đèn xe phía sau.Động tác tay của anh hơi dừng lại, kiểu đèn xe này…….Chớp mắt cả tấm bạt được kéo ra, lộ ra thân xe màu nâu tuyệt đẹp bên dưới.Khương Mạc hất cằm đắc ý, khoe khoang nói:“Đẹp đúng không? Anh thích chứ?”“............”Quả nhiên là xe của S&M.Anh nhớ mẫu này giá nhân dân tệ là năm triệu tệ, lần mua sắm này của cô trực tiếp từ một triệu tệ thăng cấp lên năm triệu tệ.Thẩm Tân cúi đầu, tay sờ vào biểu tượng hình trường mâu trên đầu xe, giọng nói hơi khàn khàn:“Rất đẹp, rất thích.”Anh dừng lại một lúc lâu mới nói tiếp:“Chiếc xe này chắc không rẻ đúng không?”Giọng nói mang theo chút run rẩy người khác không phát hiện ra được.Còn không phải sao!Đắt đến mức da thịt cô đều đau!“Cũng được, chiếc xe này hợp với anh hơn.”Dù trái tim đang rỉ máu nhưng chỉ cần Thẩm Tân thích thì đắt thế nào cũng đáng.Anh ngước mắt nhìn cô, ánh mắt vừa thâm trầm vừa dịu dàng, hỏi:“Anh đoán sai rồi, em muốn anh làm gì?”Khương Mạc lập tức đắc ý trở lại, khoanh tay nâng cằm nghĩ một hồi, nói:“Em muốn anh chọc cho em vui.”Nói xong, dường như cảm thấy yêu cầu của mình quá đơn giản, lại nhấn mạnh nói:“Yêu cầu của em rất cao, nếu như anh không làm em hài lòng, em sẽ thu lại quà!”Nắm tay cô một chút, hoặc là hôn cô một cái, đều được nha.Thật ra yêu cầu của cô cũng không cao như vậy.Thẩm Tân bất lực cười nhẹ, đưa mắt nhìn xung quanh.Cửa hàng 4s đều tương đối hẻo lánh, ở gần đây còn không có chỗ vui chơi thú vị nào, chỉ có một ngôi trường mẫu giáo ở bên cạnh, trước cổng có mấy quán bán đồ ăn vặt và đồ chơi, còn có một cái máy bán kẹo bông tự động.Nói một câu: “Đợi anh một chút.”, anh đi về hướng máy bán kẹo bông tự động.Không đòi được hôn hôn với sờ sờ, Khương Mạc có chút thất vọng, “hứ" lên một tiếng, buồn bực quay mặt đi không thèm nhìn anh.Một lát sau, cô bắt đầu suy nghĩ lung tung, anh rốt cuộc đi làm gì rồi, sao vẫn chưa quay lại?Có cần lâu như vậy không?……… Sao vẫn chưa quay lại nữa _ _Cô cảm thấy đã qua rất lâu mới nghe thấy tiếng bước chân của anh, nhịn xuống không ngoảnh đầu lại, đến lúc nghe thấy anh nói:“Anh tự làm, có chút xấu, em còn muốn không?”Cô quay đầu lại, ánh mắt ngã vào trong một đám mây mềm mại màu hồng nhạt.Là kẹo bông.A a a a a a a a a muốn muốn muốn muốn!Thẩm Tân của cô là tiểu khả ái ngọt ngào nhất trên đời này!Vậy mà tặng cô kẹo bông!A ~ Cô chết mất.Cô lại sống lại rồi.Thè lưỡi ra liế.m một cái, những sợi đường lành lạnh tan trên đầu lưỡi….Quá con mẹ nó ngọt rồi!Thẩm Tân nhìn cô buồn cười.“Xe năm triệu tệ đổi lấy kẹo bông chỉ có mấy tệ, vui như vậy sao?”Khương Mạc lập tức ngồi ngay ngắn lại, nâng cằm, hơi mất tự nhiên nói:“Nể tình anh tự tay làm, miễn cưỡng chấp nhận.”Lúc cúi đầu xuống liế.m kẹo, đôi mắt lại cười híp lại.Thẩm Tân không nhịn được đưa tay xoa xoa đỉnh đầu cô.………!Động tác li.ếm kẹo của Khương Mạc c.ương cứ.ng.…….Tặng kẹo bông ở cổng trường mẫu giáo cho cô….
sát chiêu sờ đầu….Anh sẽ không coi cô là bạn nhỏ mẫu giáo thật đấy chứ?Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt màu nâu đằng sau cặp kính của anh, nghiêm túc nói:“Thẩm Tân, cái nhà này em làm chủ.”Vì vậy cần tôn trọng một người chủ gia đình vất vả kiếm tiền nuôi gia đình, không được dỗ gia chủ như dỗ trẻ con.Thẩm Tân gật đầu, rất biết nghe lời: “Ừ, em làm chủ.”Khương Mạc: “.........”Tại sao rõ ràng nhận được sự khẳng định nhưng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng?Bỏ đi, không quan tâm nữa.Cô lại liế.m một miếng kẹo bông…….Ngọt quá!Thẩm Tân đưa Khương Mạc trở về, cô để anh đưa mình đến trạm tàu điện ngầm gần đó, cô đi bộ về nhà.“Em đã tìm được nhà mới chưa?”Anh nhớ trước đây cô nói muốn tìm nhà mới, bây giờ chỗ ở hiện tại đã bị lộ triệt để rồi, xung quanh đều là chó săn.Khương Mạc lắc đầu.
Gần đây cô quá bận, Hoa Minh và Nghê Bạt cũng bận muốn vắt chân lên cổ, không có thời gian tìm nhà, giao cho người khác lại không yên tâm.Thẩm Tân chuyển sang chế độ lái xe bình thường, mắt nhìn về phía trước, thuận miệng hỏi:“Em muốn quay về ở không?”Quay về ở?Mắt Khương Mạc sáng lên, câu “Được thôi" gần như muốn buột miệng thốt ra, lại bị cô cứng ngắc nuốt trở lại.“Không được, mấy tên chó săn kia sẽ quấn lấy anh.”Thẩm Tân không nói gì.Điện thoại của anh kêu lên, cầm lên xem, là Bùi Thiên Ý gọi đến.Để xe tự lái, anh nghe điện thoại.“Boss, tổn thọ rồi, cái tên thần kinh Lưu Phương thế mà lại muốn để Khương Mạc diễn Hồng Diệp của chúng ta, a a a a a a em muốn giết anh ta _ _”Thẩm Tân chau mày, hơi nghiêng người chỉnh âm lượng nhỏ lại, nhàn nhạt nói:“Tôi biết rồi, ngày mai nói sau.”Bùi Thiên Ý ở đầu bên kia: “.......????!!!!”là một tựa game do S&M chế tác, lúc đó quả thật đã bỏ ra vô số tâm huyết, đặc biệt là nhân vật Hồng Diệp này, từ lên ý tưởng đến tạo hình nhân vật, tuyến trưởng thành, Tân Tân, thậm chí từng lời thoại đều là Thẩm Tân từng chút từng chút hoàn thiện.út>Bùi Thiên Ý tận mắt nhìn thấy đoạn thời gian đó Thẩm Tân giống như phát điên lên vậy, cái gì cũng không quan tâm, một lòng đặt vào nhân vật này, Hồng Diệp đối với anh mà nói, thật sự không khác nào con gái ruột.Lúc đưa ra bản quyền, yêu cầu duy nhất của Thẩm Tân là tìm được người có thể diễn Hồng Diệp một cách hoàn hảo, sau khi chọn được diễn viên phải thông qua sự đồng ý của S&M.Bây giờ bảo bối Hồng Diệp của bọn họ lại bị đống phân chó Khương Mạc dính lên, Khương nữ thần diễn vai nào huỷ vai ấy đó!Bùi Thiên Ý đã đoán chắc rằng Thẩm Tân sau khi nghe được tin này sẽ giận tím mặt, sau đó sẽ đem lửa giận này trút lên người cậu……Không ngờ anh chỉ nhàn nhạt phản ứng lại một câu: “Tôi biết rồi, ngày mai nói sau.”“Không phải chứ Thẩm Tân, là Diệp Hồng đó, là Diệp Hồng đó, Diệp Hồng mà anh yêu nhất…… Alo? Alo? Alo!”Thẩm Tân cúp máy, thấy Khương Mạc đang nhìn chằm chằm mình, giải thích một câu:“Là chuyện công việc.”“Có phải em hiểu nhầm về công việc của anh rồi?”Cô không nghe rõ cụ thể nói cái gì, nhưng có vẻ giọng điệu rất gấp gáp.“Lãnh đạo của bọn anh sẽ không trách mắng anh chứ?”“Sẽ không, ngày mai xử lý cũng không muộn.”’Khương Mạc: “Ồ, đúng rồi, hình như con người lãnh đạo đạo của bọn anh rất tốt.”Thẩm Tân cười.“Nếu như anh ta trách mắng anh thì anh cứ nghỉ việc”.
Khương Mạc hùng tâm vạn trượng.
“Em nuôi anh"Thẩm Tân nhìn cô: “Anh rất tốn tiền đó.”Khương Mạc: “Không sợ, em nuôi được.”Thẩm Tân bật cười thành tiếng.Đưa Khương Mạc đến cổng tàu điện ngầm, anh gọi điện thoại cho Bùi Thiên Ý:“Tôi lập tức quay về công ty.”Bùi Thiên Ý đang phát điên lên bây giờ mới bình tĩnh trở lại, đây