“Vậy cô còn thiếu tôi một tiếng chị dâu.
”Câu nói này vừa thốt ra, không khí trong sân lập tức yên tĩnh.
Nụ cười trên mặt Trương Phi Phi và Hà Mỹ Nhàn lập tức đông cứng.
Thẩm gia là gia đình đi lên nhờ bất động sản, mười mấy năm trước nhân lúc chính sách nhà nước tốt, kiếm được đầy bát đầy bình, nhưng gần đây một là do chính sách khép chặt, hai là Thẩm Hoằng Phong liên tục làm ra mấy quyết định sai lầm, lỗ không ít tiền, lại cộng thêm người mẹ làm quan của Thẩm Tân chức vị càng ngày càng cao, bên chính phủ cũng càng ngày càng làm gắt với Thẩm gia, ngày tháng rất khó khăn.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hà Mỹ Nhàn liền không thoải mái.
Ai có thể ngờ được, nữ sinh đại học từ nông thôn đến lúc trước có thể dùng mười năm ngắn ngủi đi lên vị trí ngày hôm nay.
Thẩm lão gia lần này gọi Thẩm Tân về, một là vì liên hôn, giải quyết áp lực tiền vốn, hai là muốn nối lại quan hệ với cháu đích tôn duy nhất của mình, tốt nhất là có thể kéo Thẩm Tân chính thức gia nhập công ty của Thẩm gia, có thể người mẹ đó của Thẩm Tân có thể nể tình con trai mình….
.
Nhưng hiện tại Thẩm Tân vậy mà đã kết hôn rồi!Hà Mỹ Nhàn miễn cưỡng cười nói: “Khương Mạc, cô biết cháu vẫn luôn thích tiểu Tân, nhưng chúng ta chưa từng nghe tiểu Tân nói nó hai đứa đã kết hôn.
”Bao gồm cả các loại tin đồn không tốt của Khương Mạc trước đây, còn cả ảnh chụp chung của hai người, bà ta đều đã xem qua, nhưng tốt xấu gì Thẩm Tân cũng là người của Thẩm gia, chuyện đại sự như kết hôn sao có thể không nói một tiếng?Khương Mạc quay đầu, hất cằm về phía Thẩm Tân, lạnh lùng nói: “Anh nói đi.
”Thẩm Tân đẩy gọng kính, tiến lên nắm tay cô, nói: “Tôi với Mạc Mạc đã kết hôn từ lâu rồi.
”Dừng lại một chút, dường như sợ đối phương hiểu lầm, lại nói tiếp: “Là kiểu đi cục dân chính lĩnh giấy chứng nhận.
”Không khí trong sân lại một lần nữa rơi vào sự yên tĩnh quỷ dị.
Trương Phi Phi cắn môi, mặt hết xanh lại trắng, đẩy tay Hà Mỹ Nhàn ra: “Dì Hà, đột nhiên cháu nhớ ra có chuyện quan trọng cần xử lý, cháu đi trước đây, sau này sẽ lại đến thăm dì là ông Thẩm, nhờ dì nói với ông Thẩm một tiếng giúp cháu.
”Nói xong, không để ý Hà Mỹ Nhàn ngăn lại xách túi đi qua Thẩm Tân và Khương Mạc.
Nếu không phải bố cô ta cũng muốn liên hôn với Thẩm gia, sao cô ta có thể đến xem mắt với một tên vô dụng?Thế mà bây giờ lại nói với cô ta, đối phương vậy mà còn là người đàn ông đã kết hôn, người nhà Thẩm gia lại không hề biết gì, bị bệnh sao?Lúc này Thẩm Hoằng Phong vén rèm cửa đi từ trong ra, nói: “Tiểu Tân đến rồi đấy à, ông đang đợi cháu ở bên trong, còn cả….
”Ánh mắt rơi trên người Khương Mạc, biểu tình trên mặt người đàn ông trung niên hơi thay đổi, hiển nhiên đang nhớ lại nỗi sợ hãi vụ quăng gián vào nhà trước đây, nói nhanh một câu: “Đưa cả vợ cháu vào.
”Quả nhiên, sự việc xảy ra bên ngoài bên trong đều đã nghe thấy.
Ông ta nói xong gọi Hà Mỹ Nhàn một tiếng, hai vợ chồng cùng nhau đi vào.
Khương Mạc xoay đầu nhìn anh: “Chúng ta còn đi về nữa không?”Thẩm Tân xoa đầu cô: “Vào trong nói rõ ràng, sau này chúng ta sẽ không đến nữa.
”Khương Mạc nở nụ cười, kiễng chân hôn nhanh lên má anh một cái: “Em sẽ bảo vệ anh thật tốt.
”Lão Lữ ở bên cạnh thở dài một hơi, đi lên giúp Thẩm Tân vén rèm.
Trong nhà chính ngồi không ít người, ở chính giữa chính là Thẩm lão gia, năm nay đã hơn tám mươi tuổi, một bên là luật sư giày da áo vest, một bên là Thẩm Thanh, hai tay đặt chéo trước bụng, sắc mặt khó coi hơn vừa rồi, lại nhìn tiếp sang bên cạnh là Thẩm Hoằng Phong và Hà Mỹ Nhàn, hiển nhiên địa vị của Thẩm Thanh cao hơn bố mẹ cô ta.
Trước mặt mỗi người đều đặt một tách cà phê.
Nhìn thấy Thẩm Tân đưa Khương Mạc đi vào, câu đầu tiên của Thẩm lão gia là: “Ly hôn với con hát ở bên cạnh cháu, nếu không ta sẽ không để một phân gia sản nào cho cháu.
”Đậu xanh!Khương Mạc lập tức tức giận muốn bùng nổ.
Một giây sau liền bị Thẩm Tân ấn ngồi xuống.
Anh nắm chặt tay cô, vậy mà lại mỉm cười: “Có thể các vị đã hiểu lầm lý do tôi đến đây….
.
”Anh nhìn ông nội mình, nụ cười nhuộm lên sự trào phúng: “Tôi đến là để thông báo với các vị, tình cảm của tôi và vợ rất tốt, không hề có ý định ly hôn, Còn về gia sản, tôi cũng không có hứng thú, sau này loại chuyện như thế này không cần thiết phải thông báo với tôi, tôi cũng sẽ không đến đây nữa.
”Nghe Thẩm Tân nói như vậy, Hà Mỹ Nhàn không khống chế được lộ ra ý cười.
Vốn dĩ còn đang lo Thẩm Thanh là con gái, không tranh giành được với Thẩm Tân, không ngờ Thẩm Tân lại chủ động từ bỏ.
Thẩm lão gia nghe xong, tức giận đập bàn: “Thẩm Tân, cháu chính là không có tiền đồ như vậy, muốn để phụ nữ nuôi cả đời sao?! Chẳng qua chỉ là một con hát, cháu nên nhớ, hoa không thể đỏ được trăm ngày.
”…….
.
!Khương Mạc hít sâu một hơi, kéo kéo anh, sa sầm mặt nhỏ giọng hỏi: “Có phải anh thật sự không cần di sản nữa?”Dường như Thẩm Tân biết cô đang muốn làm gì, gật đầu, lại ừm một tiếng, nhỏ giọng nói: “Chúng ta không cần tiền của bọn họ, anh không thèm.
”Khương Mạc nghe xong triệt để yên tâm, nhướng mày, bắt đầu nổi lửa: “Tôi tình nguyện nuôi anh ấy các người quản được à? Các người nghe không hiểu tiếng người sao? Thẩm Tân không thèm di sản nhà các người, anh ấy thích tiêu tiền của tôi, vướng gì đến mấy người? Còn nữa, cứ cho là tôi hết thời thì thế nào? Chúng tôi cũng không phải không có chân tay, còn không nuôi sống được bản thân sao? Cần mấy người ở đây vờ vịt quan tâm chắc.
Nhàn rỗi như vậy, không bằng tự lo lắng cho con gái các người đi.
”Hai vợ chồng nhà này mù rồi sao, không nhìn ra dạ dày của Thẩm Thanh không thoải mái sao, còn đưa cà phê cho cô ta, trong lòng chỉ nghĩ đến di sản.
Hà Mỹ Nhàn kiêu ngạo nhìn con gái: “Con gái tôi rất tốt, ít nhất không phải đến chuyện lớn như kết hôn cũng giấu gia đình.
”Thẩm Thanh ngồi ở đó, mặt trầm như nước, không cần biết với Khương Mạc hay là với Hà Mỹ Nhàn đều không có chút phản ứng nào.
Cô ta nhấc tách cà phê lên nhấp một ngụm, dạ dày đau đớn tê dại.
Khương Mạc cười giễu cợt: “Nếu tôi là bà bây giờ tôi sẽ ngậm miệng lại, nếu không tôi và Thẩm Tân sẽ ở lại đây, nuôi một số thứ làm vật nuôi như gián này, rắn này, để bà làm bạn mỗi ngày với chúng.
”Sự đắc ý ẩn trên gương mặt Hà Mỹ Nhàn đông cứng, hậm hực ngậm miệng lại.
Bà ta thật sự sợ mấy thứ như thế này, lúc nhỏ tâm địa đã xấu, không ngờ lớn lên rồi càng trở lên xấu xa hơn.
Thẩm lão gia tức giận nói với Luật sư: “Lập, bây giờ liền lập, một phân tiền cũng không để cho tên súc sinh này.
”Luật sư nhìn Thẩm Tân một cái, gương mặt Thẩm Tân hờ hững, giống như không nghe thấy, Tân vê d.ái tai của cô vợ nhỏ, nói: “Đi thôi, chuyện cần nói cũng đã nói rồi, chúng ta nên quay về rồi.
”Nhìn thật sự không hề có hứng thú với thứ gọi là di chúc.
Thẩm lão gia lại bị anh chọc tức đến đau tim.
Khương Mạc lẩm bẩm một câu: “Lãng phí thời gian.
”Thẩm Tân cười, đúng vậy, thời gian này thà ở nhà ôm cô gái nhỏ của anh ngủ trên giường còn hơn.
Hai người ra khỏi cửa, nghe thấy Thẩm lão gia gào bên trong: “Sau này ta chết rồi không được gọi tên súc sinh này về, coi như Thẩm gia không có người này!”Chỉ có lão Lữ tiễn Thẩm Tân và Khương Mạc ra cổng, lão Lữ nhìn gương mặt lạnh nhạt của Thẩm Tân, thở dài một hơi, cuối cùng vẫn không nói gì.
Lên xe, Khương Mạc ôm lấy cổ anh, nhỏ giọng hỏi: “Có phải em đã hại anh mất rất nhiều tiền không?”Thẩm gia