“Đây là Tử Diệu chưởng.
”“Tuyệt học Tử Thánh.
”Mọi người trông thấy bàn tay màu tím khổng lồ trên bầu trời toát lên khí tức đáng sợ đều hết sức run sợ, vì bọn họ nhận ra lai lịch của chưởng ấn màu tím, đồng thời cũng biết là người nào ra tay, có liên quan tới Tử Thánh.
Vì Tử Diệu chưởng là một môn tuyệt học lớn mạnh của Tử Thánh, uy lực kinh khủng vô song, giờ phút này xao động khí tức do Tử Diệu chưởng bộc phát ra khiến các võ giả Nguyên Thần cảnh có mặt ở đó đều vô cùng sợ hãi.
Lục Trần quay người lại, cặp mắt như hai tia sáng, hàn ý lưu chuyển, hắn giơ tay một chiêu, Ngân Nguyệt đang đứng song song với thân kiếm màu tím như cảm nhận được triệu hoán của Lục Trần, không va chạm với thân kiếm màu tím nữa, lao nhanh về phía hắn.
Lục Trần nắm lấy chuôi kiếm, quẹt ra hai kiếm khí màu bạc rực rỡ giữa không trung, kiếm khí lấp lánh phản chiếu như sóng biển, dập dềnh trôi ra tiếp xúc với bàn tay màu tím khổng lồ, giống như đang cắt đậu hủ, trực tiếp chém vỡ chưởng ấn màu tím này, chưởng ấn màu tím tan biến khỏi trời đất.
Lúc này, một thanh niên mặc áo choàng màu bạc tuấn tú như ngọc bay lên, triệu hoán trường kiếm màu tím vào trong tay, nhìn Lục Trần mở miệng nói: “Ta thừa nhận ngươi rất mạnh, liên tục đánh thắng Lý Hắc, Long Thần, cứ để Tử Minh ta thử sức ngươi, tiếp chiêu đi.
”Trước đó khi Tử Minh thấy Lục Trần khiêu khích, đánh bại hai bia đỡ đạn, khóe miệng hắn nhếch lên vẻ khinh bỉ, nhưng kể cả hai thiên kiêu như Lý Hắc và Long Thần đều bại trận trong tay hắn, Tử Minh xem tới nỗi ngứa ngáy tay, không nhịn được ra tay đánh lén.
“Tử Minh.
”“Con nối dõi của Tử Thánh.
”Mọi người nhìn thấy trên người Tử Minh mù mịt quầng sáng màu tím, trông như thiên thần hạ phàm, tôn quý vô song, kinh ngạc hét lên một tiếng.
Tư Minh cũng là một Siêu Phàm đỉnh cấp, chiến lực phi thường, hiện giờ thấy tên ngông cuồng này đánh bại Lý Hắc trước, sau đó là Long Thần, cuối cùng hắn cũng không nhịn được ra tay.
Tay Tử Minh cầm thân kiếm màu tím, chiến lực không ngừng tăng vọt, khí thế dũng mãnh đầy sức sống, gào to một tiếng: “Giết.
”Khi Tử Minh tĩnh thì yên lặng như thiếu nữ khuê các, khi động lại nhanh như thỏ trốn chạy, cùng lúc lao xuống tiến tới, hắn chém ra một kiếm quang màu tím, kiếm quang lóa mắt kèm theo khí tức sắc bén vô song, Lục Trần cầm kiếm nghênh đón, hai thanh kiếm đụng vào nhau, phát ra tiếng leng keng.
Khi hai bên thi triển kiếm chiêu va chạm, thế mà lại tâm ý tương thông, đồng thời giơ tay vỗ chưởng về phía đối phương.
Rầm!Chưởng ấn của hai người va chạm, năng lượng sôi trào, khiến hư không đều chấn động run lên, hai bên bị lực lượng phản chấn mạnh mẽ, đánh nhau trong thời gian một hơi ngắn ngủi lại lập tức kéo khoảng cách ra.
Tử Minh ho ra máu, lui lại mấy chục mét, ánh mắt tràn đầy ngưng trọng.
Người trước mắt có chiến lực thật sự quá mạnh mẽ.
“Nếu như ngươi có thể đỡ được chiêu tiếp theo của ta, coi như ta thua.
” Tử Minh nhìn Lục Trần, trầm giọng nói.
Người xung quanh nghe được lời nói của Tử Minh đều thấy khiếp sợ, người kiêu ngạo mạnh như Tử Minh cũng không cách nào đánh bại được đồ điên này sao.
Sau khi Tử Minh nói xong, vung trường kiếm lên, biến đổi kiếm