Đường Lăng nói đến mặt đầy tự tin, Trình Bảo Nguyên tuy rằng vẫn một mực sợ hắn, nhưng tâm lý thủy chung tin chắc người này rất mạnh, liền thực sự tin lời Đường Lăng nói.
Kết quả, cuối tuần khi đi bơi, Trình Bảo Nguyên rốt cục mới biết cái gì gọi ăn hại.
Ngày đó, Đường Lăng không đưa Trình Bảo Nguyên đến hồ bơi trong trường học, mà là đem cậu tới một câu lạc bộ bơi lội mới mở trong thành.
Trình Bảo Nguyên đổi xong quần bơi, lòng tràn đầy chờ mong cùng Đường Lăng đi ra phòng thay quần áo tiến vào khu bơi lội, khi Đường Lăng yêu cầu Trình Bảo Nguyên cùng hắn hai người xuống nước cùng một nơi, Trình Bảo Nguyên nhìn một hồ nước to, rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi Đường Lăng: "Đường Lăng, anh không phải nói sẽ giúp tôi giải quyết vấn đề sợ nước sao? Cái này...!Làm sao giải quyết a...!Tôi, cái này...!Vẫn là có chút sợ...!Không dám xuống nước..."
Cậu đứng ở bên bờ nhỏ giọng hỏi.
"A? Cậu còn sợ?" Đường Lăng có chút khó hiểu quay đầu, "Đều đã mang cậu đổi một cái bể bơi mới rồi mà, thế nào cậu còn sợ?"
( Cứ tưởng bị tự kỉ thôi, ai dè mắc thêm chứng bệnh thiếu muối ( ̄- ̄) )
"...!Cái gì?" Trình Bảo Nguyên thình lình nảy sinh cảm giác không tốt.
"Tôi nói, không phải cậu trước đây nói cậu từng rơi xuống hồ bơi trong trường học, rồi mới đối với nó nảy sinh chứng sợ hãi hay sao?Thấy sắc mặt Trình Bảo Nguyên không tốt lắm, Đường Lăng nhẫn nại quyết tâm đến giải thích thêm " Nên hiện tại tôi mang cậu đến một địa điểm hồ bơi khác, không phải cái hồ bơi trong trường, phải là cậu hết sợ rồi đúng không" (một sự suy luận đầy muối (*¯︶¯*)
"..."
Đây là cái đạo lý gì! Trình Bảo Nguyên rơi lệ đầy mặt, đây chính là phương thức Đường Lăng đáp ứng giải quyết vấn đề sao? !
Căn bản đổi thang mà không đổi thuốc.
Cậu sợ chính là một chân cũng không dám chạm tới nước, cùng với việc đổi hồ thì có liên quan chỗ nào a?
Dù cho Đường Lăng cho cậu đổi một trăm cái hồ bơi, chỉ cần là hồ bơi tiêu chuẩn quy cách vẫn không thay đổi, cậu liền sợ vẫn là sợ a!
"Nhanh xuống!" Đường Lăng mặc kệ nội tâm Trình Bảo Nguyên đang giãy dụa, đứng ở trong hồ ngoắc ngoắc Trình Bảo Nguyên "Ê, là cậu muốn tôi dạy cậu học bơi, đừng có mà đứng ngây ngốc ra đó chứ, lãng phí thòi gian của người khác, nhiệm vụ hôm nay cũng không nhiều lắm, trước tiên học nín thở cùng nổi trên mặt nước -- cậu học xong rồi tôi thưởng cho.
Xuống đi!"
"Học...!Học không xong thì sao..." Trình Bảo Nguyên u buồn hỏi, cũng ở trong lòng tính toán có thể chạy trốn hay không.
"Học không xong a..." Đường Lăng ngoài cười nhưng trong không cười nói, "Học không xong thì cũng có kinh hỉ nha!"
"..." cuối cùng Trình Bảo Nguyên lựa chọn ngoan ngoãn xuống nước, dù cho cậu có muốn chạy trốn, chìa khóa tủ quần áo đều bị Đường Lăng nắm giữ, căn bản cậu không thay được quần áo thì cũng sẽ ra không được, còn bởi vì cậu tin chắc rằng "kinh hỉ" này của Đường Lăng tuyệt đối chỉ có kinh chứ không có hỉ.
Hồi tưởng lại trước đó Đường Lăng chủ động muốn giúp cậu giữ chìa khóa, Trình Bảo Nguyên luôn luôn có cảm giác mình lên nhầm thuyền giặc -- không, nên là từ sau khi cậu sau biết Đường Lăng, chưa một lần nào được bước xuống thuyền giặc.
Ôi, thực là xui xẻo.
Trình Bảo Nguyên lập cà lập cập đi xuống nước, bị Đường Lăng kéo đến bên người.
"Đến, đầu tiên giống tôi nín thở." Đường Lăng nói xong cũng ngừng thở, quỳ gối chìm vào trong nước.
Trình Bảo Nguyên học theo nín hơi, nhưng nước chưa qua miệng cậu, cậu lại không dám lặn xuống nữa..
Đường Lăng tại dưới nước đợi nửa ngày cũng không thấy người xuống, mạnh đứng lên: "Làm quái gì vậy, cậu làm gì mà nhiêu đó cũng không xong nữa thế."
"Tôi...!Tôi không dám." Trình Bảo Nguyên ăn ngay nói thật.
Trên thực tế, dù chỉ là đứng ở khu nước cạn, nước sâu không qua ngực, hai chân cậu cũng đã phát run, người thường ngày đều giữ ý cùng Đường Lăng bảo trì khoảng cách, nhưng lúc này lại chủ động nắm chặt cánh tay Đường Lăng.
"Này mà có cái gì không dám, chỉ là kêu cậu đem đầu ngụp xuống mà thôi..." Đường Lăng không thèm ngó ngàng nói.
Trình Bảo Nguyên thử vài lần, đều tại trước khi nước muốn vào mũi liền thất bại.
"Nước cạn như vậy, cậu tới cùng sợ cái gì hả?" Đường Lăng bất đắc dĩ.
"...!Tôi, tôi chính là sợ." ngọn nguồn nỗi sợ của Trình Bảo Nguyên là đến từ tâm lý, nhưng tâm lý cản trở, loại này muốn khắc phục, xác thực là rất hao tâm tổn sức.
Đường Lăng lại kiên trì dạy vài lần, nhìn bộ dạng này của Trình Bảo Nguyên, cứ "Không dám không dám tôi không dám" thực là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cuối cùng quyết định sử dụng chiêu mạnh nhất.
"Nín thở." Đường Lăng tượng như trước ra lệnh.
Trình Bảo Nguyên không dám hô hấp, thân thể ngồi xuống chút, nhưng đầu còn để tại trên mặt nước.
Đường Lăng lại nói: "Chú ý a, mũi không được hít thở, chuẩn bị xong chưa...!Ba, hai, một -- "
Trình Bảo Nguyên còn đang suy nghĩ Đường Lăng lần này nói như thế nào nội dung giống phía trước một dạng, thình lình từ đỉnh đầu truyền tới một cỗ lực mạnh, "Ưm!" Cả người cậu đều bị ấn chìm vào trong nước.
"Khụ, khụ khụ, khụ!...!Đường Lăng, Anh muốn hại chết tôi!" Trình Bảo Nguyên mũi không cẩn thận sặc nước, thanh âm đều thay đổi.
"Ngoan, tôi làm sao có thể hại cậu chứ? Ban đầu tôi chính là bị ba tôi như thế ấn vào trong nước, không có việc gì,