Ăn xong bánh kem, vui chơi một hồi, liền có người đến bày trò chơi cho mọi người cùng tham gia.
Trình Bảo Nguyên cùng Đường Lăng lần lượt ngồi ở vị trí bên phải phòng khách.
Có cô nữ sinh muốn đổi chỗ với Trình Bảo Nguyên, kết quả Trình Bảo Nguyên vừa muốn nói "được" đã bị Đường Lăng len lén đạp cho một cái, đành phải cười gượng ngồi bất động tại chỗ, làm cho làn sóng oán niệm xung quanh cứ liên tiếp truyền đến.
Trò chơi rất nhanh bắt đầu.
Trò chơi thứ nhất là Ống loa*.
Một người bên trái nói một câu gì đó, người bên trái lại nói nhỏ cho người kế bên, từ đây suy ra, một người tiếp một người truyền xuống những lời này, xem đến cuối cùng câu nói đó là cái gì.(*Tam sao thất bản.)
Rốt cục khi truyền tới nơi của Trình Bảo, nữ sinh bên trái ghé sát vào bên tai cậu nhỏ giọng nói: "Đường Lăng, em thích anh."
Trình Bảo Nguyên mở to hai mắt: "A?"
Cô nữ sinh này chính là người khi nãy muốn đổi chỗ cùng Trình Bảo Nguyên, cô đỏ mặt thẹn thùng, ánh mắt mang theo cầu xin, nói: " Anh Trình, truyền giúp em đi mà."
A...!Bị người khác gọi "Anh"...
Người rất ít được nữ sinh tâng bốc như Trình Bảo Nguyên nghe vậy lập tức có chút hưng phấn, không cần suy nghĩ đã muốn hoàn thành nhiệm vụ, thẳng đến khi quay đầu phát hiện đối tượng muốn truyền lời lại chính là Đường Lăng, cậu mới bắt đầu thấy khổ não.
Đường Lăng nhận quà tặng của Trình Bảo Nguyên xong, thì một mực đen mặt, tuy rằng lời hắn ta nói là mình rất vừa ý với món quà, nhưng Trình Bảo Nguyên biết rõ Đường Lăng còn đang tức giận a.
Truyền lời cho cho một Đường Lăng đang tức giận, thực sự không phải một chuyện tốt đâu, thế nhưng lỡ nhận lời người ta rồi thì phải làm cho xong thôi, người thành thật Trình Bảo Nguyên đành phải mặt dày quay qua, khi tại còn cách một khoảng bên tai Đường Lăng, nhỏ giọng truyền lời nói: "Cái người bên cạnh tôi, cô ấy nói, Đường Lăng, em thích...Anh..."
Đường Lăng mắt lạnh nhìn về phía Trình Bảo Nguyên, nhíu mày: "Cậu cách tôi xa quá, không có nghe rõ."
"..."
"Gần chút
"..."
"Nhanh lên đi, mọi người đều đang chờ kìa."
Chậc, đành liều mình vì hồng nhan thôi !
Trình Bảo Nguyên nuốt nước miếng một phát, cam chịu mà đem miệng kề sát bên tai Đường Lăng, rõ ràng từng chữ, vội vàng nói: "Người bên cạnh nói, Đường Lăng em thích anh!" Sau đó nhanh chóng lùi lại, chỉ lo Đường Lăng không nhịn được, giơ tay cho mình một quyền.
Cậu lại không biết Đường Lăng sau khi nghe lời này này xong, đầu óc liền ầm một tiếng nổ tung.
Dù cho Trình Bảo Nguyên đã lui trở về chỗ ngồi của mình rồi, nhưng bên tai Đường Lăng vẫn như cũ tê dại.
Biểu tình của hắn trở nên ôn hòa rất nhiều, nhẹ nhàng nhìn Trình Bảo Nguyên, ánh mắt hàm ý bất minh.
Sau một lúc, không biết hắn nghĩ đến cái gì, Đường Lăng lần thứ hai khuôn mặt đột nhiên cứng ngắc, từ cổ đến mặt thình lình bắt đầu nổi màu đỏ, coi như là tức giận rồi đi.
( người ta nổi màu đỏ là người ta thẹn thùng chứ giận dỗi gì đâu trai ơi!)
Trình Bảo Nguyên thấy thế bị dọa cho nhảy dựng, nói lắp bắp: "Không, không phải tôi đâu.
Anh đừng tính sổ với tôi, là, là người bên cạnh muốn tôi truyền như thế..."
Đường Lăng mặt đỏ tới mang tai cắt ngang lời cậu, nghiêm túc nói: "Cậu không cần giải thích, tôi hiểu.
Trò chơi này bình thường vẫn hay bị mọi người lợi dụng để nói ra những lời trong lòng...Ưm, cậu đã biểu hiện thành thực như thế, tôi rất vui."
"Hả? Đợi đã...!Lời này thực sự là người bên cạnh nhờ tôi nói cho anh mà..." Không đợi Trình Bảo Nguyên giải thích, Đường Lăng đã quay đầu, truyền lời cho người bên cạnh.
Đợi cho đến khi Đường Lăng quay đầu lại, màu đỏ trên hắn đã được đánh tan, chỉ còn lại có một mạt mỉm cười đắc ý treo ở bên môi.
"Tôi biết chắc là cậu sẽ nhịn không được mà.
Được rồi, kỳ thực cậu không cần ngại ngùng, cũng không cần đem nữ sinh vô tội bên cạnh làm lá chắn.
Dù sao tôi đã sớm chấp nhận cậu rồi, mấy lời tỏ tình này, khụ...khụ, dù cho cậu nói bao nhiêu lần tôi cũng sẽ không từ chối, cậu còn sợ cái gì hả?" Đường Lăng nghiêm túc dùng câu nghi vấn.
"Không...! Cái này anh thực sự hiểu lầm rồi...!Kỳ thực..." Trình Bảo Nguyên lời nói phân nửa cứ bị chặn trở lại, gấp đến đỏ cả mặt.
"Tôi có thể lý giải tâm tình của cậu, không sao cả, loại chuyện này từ từ rồi sẽ thành thói quen, không có gì phải ngại ngùng.
Dù sao thì tôi đã sớm biết cậu rất thích tôi, cậu còn che giấu nữa cũng không đâu có ý nghĩa gì." Đường Lăng nháy nháy mắt, khẩu khí nay, tự nhiên như đang nói bữa sáng tôi ăn một cái trứng gà vậy.
"..." Nói nửa ngày, ông nói gà bà nói vịt a, anh chỗ nào muốn lý giải tâm tình của tôi !
Trình Bảo Nguyên thật có cảm giác vô lực.
Lúc này cuộc vui đã tiến hành một vòng, người chủ trì bắt đầu hỏi người đầu tiên cùng với người cuối cùng nói ra câu mà mình đã nghe.
Chợt nghe người đầu tiên nói: "Lời tôi nói chính là chúc Đường Lăng sinh nhật vui vẻ ."
Sau đó người cuối cùng lại nói: "Truyền tới nơi này của tôi lại chính là sinh nhật vui vẻ ."
Mọi người cười to, lần thứ hai nói với Đường Lăng câu sinh nhật vui vẻ.
Đường Lăng vui vẻ tiếp nhận, hắn nghiêng đầu, hỏi cô nữ sinh bên trái Trình Bảo Nguyên: "Hiểu Lâm, vừa nãy truyền tới nơi của em là câu gì?"
Hiểu Lâm không nghĩ tới mình thình lình được người trong lòng nhắc đến, mặt đỏ lên, vội đáp rằng: "Truyền tới em nơi này chính là, là chúc Đường Lăng sinh nhật vui vẻ ..."
Đường Lăng gật đầu, thu hồi đường nhìn, cười tủm tỉm nhìn Trình Bảo Nguyên, nói: "Anh cũng đối người bên cạnh nói chính là câu sinh nhật vui vẻ , truyền tới người cuối cùng vẫn là sinh nhật vui vẻ , mà người đầu tiên truyền tới nơi Hiểu Lâm cũng vẫn còn đúng...!Như thế xem ra, mọi người đều không truyền sai lời, chỉ ngoại trừ..."
Trình Bảo Nguyên lặp lại nói: "...!Chỉ ngoại trừ?"
Đường Lăng chớp mi, dán tại bên tai Trình Bảo Nguyên, thấp giọng thần bí nói: "Chỉ ngoại trừ cậu cố ý làm như vậy, đàng hoàn phối hợp người ta a.
Thế nào, cao hứng sao?"
"..." Không, cái này nghe sao cũng không chút nào khiến người cao hứng.
Thế nhưng...
Được rồi, Trình Bảo Nguyên không dự định lại đi giải thích cái gì nữa.
Dù sao thì cậu đã sớm học qua một cái chân lý: muốn thay đổi việc mà Đường Lăng đã nhận định, đó là không có khả