Sinh nhật Đường Lăng vừa qua, ngày nghỉ rốt cục cũng vừa tới.
Công việc làm thêm bận rộn khiến đời sống từng người mỗi ngày trôi qua rất phong phú.
Đương nhiên, đối với Trình Bảo Nguyên mà nói, bởi vì trong sinh hoạt hằng ngày còn thêm một người tên Đường Lăng, cho nên mỗi ngày của cậu đều trôi qua phong phú đến trình độ còn hơn gấp ba người bình thường
Mỗi ngày đi làm thêm là một phần phong phú, tan tầm trở về bị sai sử chạy tới chạy lui làm việc nhà lại là một phần phong phú, buổi tối trước khi ngủ nhất định còn phong phú gấp bội...!Thỉnh thoảng trước " bữa cơm nhà", còn có khi là một phen phong phú bonus nữa...
Cứ vậy mà phong phú đến phong phú đi, Trình Bảo Nguyên trực tiếp muốn sụp đổ : cái cậu muốn là một kỳ nghỉ hè sinh hoạt đầy phong phú chứ không phải là phong phú cái dạng này a!
Trình Bảo Nguyên không thể nhịn được nữa, quyết định tối nay đình công!
Kết quả cùng ngày cậu về nhà, nhờ cả vào rượu để có can đảm, Trình Bảo Nguyên vừa tính mở miệng: "Tôi -- "
Đường Lăng từ trong lỗ mũi đã phát ra "Hừ" một tiếng, từ trên sô pha phụng phịu đứng dậy xuống nhà ăn rót nước.
"..." Trình Bảo Nguyên một hơi thở đều không dám phát ra ngoài, lại nuốt trở xuống, nhất thời cả người đều co rụt lại.
Khí tràng hoàn toàn không còn.
Đường Lăng uống nước xong trở lại, lướt qua Trình Bảo Nguyên bên người, Trình Bảo Nguyên không tự giác rụt rụt bờ vai -- cái này gọi là bóng ma do trường kỳ chịu áp bách dẫn đến đó ạ.
Xem ra hôm nay lời này là không thể nói ra được rồi, còn chưa mở miệng, khí thế của cậu đã thua Đường Lăng hơn một nửa rồi.
Q_Q
Trình Bảo Nguyên xoay người tưởng lặng lẽ chuồn đi, kết quả vừa động bước chân--
"Hừ" Đường Lăng liếc cái xem thường, lại hừ một tiếng.
Trình Bảo Nguyên giật mình, nhanh miệng nói: "Tôi đã trở về."
Đường Lăng liếc mắt nhìn Trình Bảo Nguyên một cái, chậm rì rì : "Hừ."
"..."
"Hừ!"
"..." Trình Bảo Nguyên mồ hôi tuôn rơi.
Đây là như thế nào? Tuy rằng Đường Lăng bình thường cũng rất thích hừ lạnh với cậu, nhưng tần suất không nhiều như hôm nay a.
Ngay tại trong ngắn ngủi vài giây cậu đang tự hỏi, Đường Lăng lại trùng trùng hừ một tiếng.
"Anh...!thế nào vậy?" Trình Bảo Nguyên yếu ớt hỏi.
"Tôi thế nào em còn không biết sao?"
Trình Bảo Nguyên rớt nước mắt : tôi nếu như biết thì ngay khi trở về khẳng định lập tức trốn đi thật xa rồi, tôi tuyệt đối không chủ động tìm anh nói chuyện đâu.
"Tôi, tôi không biết...!Anh nói cho tôi biết...!Được không?" Trình Bảo Nguyên không chút cốt khí nào nói, cậu hoàn toàn quên đi tinh thần hùng tráng muốn vì mình mà đòi lại chủ quyền trước khi trở về của mình.
"Tâm tình của tôi hôm nay không được tốt lắm." Đường Lăng không có ý tốt trả lời.
"..." Trình Bảo Nguyên thực muốn khóc, những lời này của Đường Lăng nói mà cứ như là không nói, thì cậu cũng nhìn ra được tâm tình Đường Lăng không tốt, nhưng tới cùng là vì cái gì tâm tình mới không tốt hả? !
"Vì cái gì vậy?" Trình Bảo Nguyên đành phải từng chút từng chút một hỏi.
"Vì cái gì, em muốn biết?"
"Đúng vậy, tôi muốn biết." Trình Bảo Nguyên cười lấy lòng nói.
Sắc mặt Đường Lăng lúc này mới dễ nhìn một chút, kiêu căng : "...!Hừ."
Trình Bảo Nguyên rốt cục nghe được phương pháp "hừ" lạnh quen thuộc , không khỏi âm thầm thở ra một hơi.
Một tiếng "hừ" này của Đường Lăng âm cuối hơi lên cao, mang hàm ý câu dẫn, ý của hắn là muốn Trình Bảo Nguyên chủ động tới hỏi.
Trình Bảo Nguyên vội vàng theo ý của hắn, mà hỏi: "Tâm tình anh làm sao mà không tốt vậy? Nói cho tôi biết đi."
Đường Lăng vẫn là lạnh mặt: "Em muốn biết đến như vậy sao?"
(Lên cơn rồi đó nhe (*¯︶¯*) )
"Đúng vậy, đúng vậy." Trình Bảo Nguyên làm bộ quan tâm, thành khẩn gật đầu.
Đường Lăng đè xuống đắc ý trong lòng, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, tận lực dùng thanh âm tức giận mười phần nói: "Biến, muốn biết tôi cũng sẽ không nói cho em biết đâu!"
"..." Trình Bảo Nguyên tính tiếp tục mặt dày mà đi dỗ cho Đường Lăng cao hứng, nghe vậy ngẩn người chốc lát, thình lình tâm lý tản ra một cổ tức giận, xoay người thực sự đi.
Đường Lăng nhìn ngoài cửa sổ tiếp tục nói: "Chẳng qua...ừm, Được rồi, nếu như em thực sự muốn -- Ê, đi đâu đó?" (Nếu em đã thành tâm muốn biết, thì anh sẽ thật lòng trả lời, anh là đang trong thời kì khó ở ╮(╯3╰)╭ )
Thấy Trình Bảo Nguyên thực sự muốn đi, Đường Lăng cũng chẳng ở đây cố ra vẻ nữa, vội vàng đứng dậy đuổi theo vào nhà bếp.
"Trình Bảo Nguyên, em làm sao dám bỏ đi khi tôi chưa nói hết hả?" Đường Lăng từ phía sau Trình Bảo Nguyên vòng qua ôm eo cậu, cằm đặt lên vai Trình Bảo Nguyên phẫn nộ mà chất vấn.
Trình Bảo Nguyên đem đồ ăn chuẩn bị sẵn để lấy lòng bỏ vào lò vi sóng, buồn rầu nói: "Không phải anh kêu tôi biến sao."
"...!Tôi nói đùa em thôi, em làm gì đi thiệt vậy hả?"
"À...!Tôi đây thật sự biến cũng là muốn đùa anh thôi." Trình Bảo Nguyên diện vô biểu tình đáp lại.
"Em..." Đường Lăng tức giận đến nói không ra lời, cho đến khi lò vi sóng "Đinh" một tiếng vang lên, hắn mới phản ứng lại, "Má nó! Trình Bảo Nguyên! Ai cho em lá gan lớn vậy hả, em còn dám cùng tôi tranh luận!"
"Tôi sai rồi!" Trình Bảo Nguyên lập tức xin lỗi, lại âm điệu bình thường hỏi, "Cùng một chỗ ăn cơm không?"
"Ăn." Đường Lăng cao hứng trả lời xong, lập tức phát hiện đề tài bị người ta lái đi nơi khác rồi, vội vã lên mặt, không vui nói"Ăn ăn, em mỗi ngày chỉ biết có ăn thôi! Em có biết gần đây mỗi ngày tôi chờ em về ăn cơm đợi bao lâu không ? Thiếu đều muốn chết đói rồi!" ( ~(*+﹏+*)~ )
"..." Anh còn không phải cũng chỉ biết có ăn -- Trình Bảo Nguyên ở trong lòng nói thầm.
"Em không phải rất muốn biết tôi vì cái gì tức giận hay sao?"
"..." Tôi không có muốn biết, nhưng anh lại cứ muốn nói tôi biết, tôi không nghe có được không? ( được, dâng cúc hoa lên đi em!)
"Hết thảy tất cả là do dạo gần đây em đều trở về quá muộn! Em nói thử xem, làm thêm thì mấy giờ tan tầm, chỗ nào có nhu cầu mỗi ngày đều bảy giờ mới về đến nhà!"
"..." Nguyên lai theo ý của huynh, sáu giờ mười phút chính là sắp bảy giờ...
"Hừ, đừng cho là tôi không biết, em mỗi ngày cùng cái tên ở chung ký túc xá kia lăn lộn cùng một chỗ, hết giờ cũng không chịu trở về...Hừ, tên đó là ai chứ, lẽ nào có thể so với việc trở về ăn cơm với tôi quan trọng hơn sao?"
Trình Bảo Nguyên rốt cục yên lặng không nổi nữa, nhíu mày hỏi: "Đợi đã, tôi nghe không hiểu, điều này thì có quan hệ gì tới Chu ca?" (Ngô Chu được nhắc đến ở Chương 2)
Đường Lăng vừa nghe, nhất thời dường như mèo bị đạp đuôi : "Em còn dám gọi hắn ta là Chu ca! Gọi đến như thế thân mật! Hai người tới cùng