Đường Lăng đi rồi, Trình Bảo Nguyên mới thở dài một hơi.
Kỳ thực từ lúc Đường Lăng nói ra câu "Anh mỗi ngày đều nghĩ tới em", tâm Trình Bảo Nguyên cũng đã mềm xuống.
Nhưng nhìn thấy Đường Lăng vẫn không chịu hiểu rõ vấn đề, cậu lại có chút không cam lòng.
Mình thế nào lại để ý một người như thế được chứ?
Trước đây kiến thức ít, cảm thấy người này coi vậy nhưng cũng hữu tình.
Nhưng hiện tại rõ ràng đã nhìn ra được cái người này khuyết điểm đầy người, vì sao vẫn cảm thấy hắn chói mắt, không giống người bình thường?
Mẹ, lẽ nào quả thực là do thói quen bị ngược lâu ngày tạo thành?
Rất không công bằng !
Tâm lý cảm thấy cực độ bất bình làm Trình Bảo Nguyên nhịn không được muốn thử cảm giác khi dễ Đường Lăng một chút, chẳng qua thực sự khi dễ người ta đến độ chạy mất thì khi nhớ lại dáng vẻ ủy khuất, thương tâm lúc rời đi của Đường Lăng, Trình Bảo Nguyên dần dần lại có chút hối hận.
Hi vọng Đường Lăng có thể thông suốt được vấn đề này, sau đó đừng thực sự không đến gặp lại cậu...
Được rồi, Trình Bảo Nguyên thừa nhận, mình quả thực đáng bị coi thường.
Cậu thích Đường Lăng, tuy rằng đã từng giận dỗi cũng nghĩ tới việc không bao giờ liên lạc nữa, không bao giờ gặp lại, nhưng sau khi thực sự gặp được nhau, lại nhịn không được động tâm.
Ngoại trừ Đường Lăng, cậu chưa từng thích qua bất cứ người khác, chưa bao giờ trải qua cảm giác động tâm như thế, bất luận là nam hay nữ.
Nếu Đường Lăng cũng lựa chọn cậu, thế thì cho dù trọn đời Đường Lăng đều xem cậu như phụ nữ mà nhìn, cậu cũng chấp nhận.
Về đoạn thời gian trước khi tách biệt này -- tính toán mấy chuyện đó có nghĩa lý gì?
Thời gian không có cách nào quay lại một lần nữa, nếu như có thể, trân trọng quãng thời gian hiện tại hai người bên nhau không phải tốt hơn sao?
Trình Bảo Nguyên suy nghĩ xong rồi, đợi Đường Lăng tới, cậu sẽ chính thức nói rõ một lần cùng Đường Lăng, xem như là bổ sung cho những năm ảo tưởng gần đây của hắn đi.
Thứ hai, Trình Bảo Nguyên đi làm mở máy vi tính đăng nhập vào QQ, đang nghĩ muốn thêm Đường Lăng vào danh sách bạn bè, thì lại được hệ thống thông báo: người dùng 97XXXXX đã gửi cho bạn yêu cầu kết bạn, người gửi: Đường Lăng.
(Mình k có chơi QQ nên edit theo fb vậy.)
QQ của Trình Bảo Nguyên đang sử dụng chỉ thêm một số ít người trong gia đình, đồng nghiệp cùng một vài hộ khách vào danh sách, cho tới giờ còn không thêm bao nhiêu bạn học.
Đường Lăng có thể thêm cậu, chỉ có thể là ngày hôm đó sau khi nghe cậu đọc ra số QQ mà nhớ được.
Lúc đó hai người từng khắc đều không ngừng nói chuyện, đều nói nhiều như vậy, Trình Bảo Nguyên căn bản không ngờ tới chính mình chẳng qua chỉ thuận miệng nói ra dãy số một lần, vậy mà Đường Lăng liền nhớ kỹ...
Nhìn chiếc hình nền màu xám nhỏ bé, Trình Bảo Nguyên lại len lén bật cười.
Ở một nơi khác, Đường Lăng hẹn Đường Ninh đến một quán bar gặp mặt.
Đường Ninh rất nhanh liền thú nhận việc mình "Giả truyền thánh chỉ" cùng chịu tội "Phá hư điện thoại của chị dâu.", cũng thề non hẹn biển nhất định vì chị dâu khoan dung đại lượng cùng đại ca anh dũng vô song mà lập công chuộc tội.
Nhận tội cùng đại ca xong, Đường Ninh lại bắt đầu kể khổ, gã nói mình rất hối hận năm đó giúp ông già làm việc, giờ đây ông già không để ý tình xưa nhiều lần thẳng tay hạ sát thủ.
Mới đây nè, bạn trai mới của gã vừa mới gọi điện thông báo " Chịu không nổi áp lực, chia tay."
Đường Lăng hừ lạnh một tiếng, nói: "Bạn trai của mày, có thể so cùng Bảo bối nhà tao sao?"
Đường Ninh nghĩ thầm, em cũng đâu muốn so cùng chị dâu đâu.
Nhưng trải qua sự ca ngợi của anh gã, gã liền nhịn không được một phen tiếc hận, sau đó không nhịn được nói: "Ôi, thực là đúng không thể so với chị dâu được! Sớm biết vậy năm đó lúc anh xuất ngoại, em dụ chị dâu đi theo em là ngon rồi..."
"..."
"Ầy, anh, em nói đùa..."
"......"
Bởi vì một câu nói đùa này, Đường Ninh bị anh gã thù mới hận cũ tính luôn một lần, bị chỉnh tới nước mắt lưng tròng.
"Anh, em sai rồi." Đường Ninh không dám đánh trả, ôm đầu cầu xin tha thứ.
"Biết sai liền sửa là được, cái này, khụ!...!Mày qua đây, giúp anh nghĩ cái kế sách!"
"Dạ, được!" Đường Ninh ra vẻ chăm chú lắng nghe.
"Là như vậy, Bảo Nguyên cùng anh cãi nhau, nói muốn về nhà mẹ đẻ tìm một cô kết hôn..." Đường Lăng đem chuyện ngày đó phát sinh khái quát kể lại một lần.
Đường Ninh nghe xong không ngừng thổn thức.
"Vậy là...!Chị dâu cư nhiên dùng cách cũ xì như thế làm nũng với anh.."
"Không sai." Đường Lăng gật đầu, "Chú mày nói anh phải làm sao bây giờ?"
"Theo em nghĩ, nếu chị dâu đã nói như vậy, không bằng anh..." Đường Ninh dán tại bên tai Đường Lăng bàn kế hoạch.
Đường Lăng nghe một hồi thì mừng rỡ, một hồi lại nhíu mày, cuối cùng có chút do dự nhìn phía Đường Ninh: "Làm như vậy...!Có được không?"
"Chắc chắn được mà, anh tin em đi." Đường Ninh nói chắc như đinh đóng cột.
"Để tao suy nghĩ kĩ lại đã." Đường Lăng nói.
"Được rồi.
Anh cứ suy nghĩ cho kĩ đi.
Dù sao thì em vẫn cảm thấy chiêu này nhất định có thể biểu hiện ra hết thành ý vủa anh." Đường Ninh nói xong cúi đầu nhìn điện thoại "Anh, em đi ra ngoài gọi cuộc điện thoại."
"Đi đi."
Đường Ninh rời khỏi quầy bar.
Đường Lăng một mình ngồi tại chỗ suy nghĩ.
Dung mạo của hắn vốn đã có chút tuấn mỹ, Trình Bảo Nguyên từng nói khi Đường Lăng an tĩnh sẽ tựa như một bức họa tuyệt đẹp.
Từng tia sáng từ quả cầu disco trong quán bar lúc này rọi vào trên mặt Đường Lăng đang nghiêm túc suy tư, tự nhiên lại thêm cho hắn vài phần mị lực.
Rất nhanh liền có người chú ý tới hắn, bưng ly rượu ngồi vào bên cạnh.
"Xin chào, một người sao?" Cách bắt chuyện xưa lơ xưa lắc.
Đường Lăng không để ý.
"Có thể mời cậu một ly rượu không?" Người nọ kiên nhẫn bám theo.
Đường Lăng liếc nhìn đối phương một cái, thì ra là một người đàn ông trung niên đầu chải 7/3.
Hắn có chút chán ghét quay đầu đi, như phân rõ giới hạn mà hướng bên kia dịch qua.
Người đàn ông trung niên không chỉ không bị hắn biểu tình lạnh nhạt đả kích mà trái lại như rất có hứng thú , nói: "Trước đây cậu thường tới chỗ này sao? Hình như đây lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu nhỉ..."
Đường Lăng đang suy nghĩ vài vấn đề, bị người này ngắt lời, phiền đến không chịu được, nhịn không được phất phất tay nghĩ muốn đem người này đuổi đi chỗ khác.
Kết quả tay giơ lên vừa lúc đụng trúng ly rượu, bị rượu đổ cho đầy người.
"Đệch mợ! Xui xẻo!" Đường Lăng chửi nhỏ.
Người đàn ông trung niên móc ra khăn giấy, muốn cho Đường Lăng lau đi chỗ bị ướt.
Đường Lăng nhìn cũng không thèm nhìn, cởi xuống áo khoác khoát lên khuỷu tay.
Người nọ như thưởng thức mà nhìn dáng dấp Đường Lăng chỉ mặc áo sơmi, lúc nãy nhìn qua có hơi gầy, nhưng lúc này nhìn, chỉ còn mỗi chiếc áo sơ mi, vóc người tựa hồ cũng rất vạm vỡ.
Ánh mắt người đàn ông trung niên lay động liên tục, đang muốn tiếp tục bắt chuyện, đột nhiên chiếc điện thoại ở đáy túi không ngừng rung động, y nhìn số điện thoại trên màn hình đành phải nói câu xin lỗi, bước ra ngoài tiếp điện thoại.
Bớt đi một con ruồi ở bên cạnh vo ve, Đường Lăng rốt cuộc được thanh tĩnh.
Đợi cho Đường Ninh trở về, hắn liền trực tiếp ném áo khoác cho gã, chính mình đi trước một bước.
Đường Ninh uống hết rượu còn dư lại trong ly, vô vị nhìn xung quanh.
Người đàn ông trung niên ban nãy rất nhanh đã trở lại, nhìn thấy bóng lưng một mình uống rượu của Đường Ninh thì nhãn tình liền sáng lên.
"Tôi quay lại rồi, xin hỏi có thể ngồi ở bên cạnh cậu sao?"
"?" Đường Ninh nghiêng đầu nhìn nhìn hắn.
Người đàn ông trung niên không đợi gã mời cũng đã tự ngồi, y tiếp