Đường Ninh cũng lười đi vạch mặt anh của gã, tìm người khác chơi tiếp vậy.
Đường Lăng trở lại ngồi xuống bên cạnh Trình Bảo Nguyên, nhìn xem trò vui, lại uống thêm hai ly rượu, xem mồi nhìn cũng khá thú vị.
Nửa đêm, người dần tan.
Đường Lăng ôm Trình Bảo Nguyên gọi xe rồi rời đi.
Lúc còn ở trong phòng Trình Bảo Nguyên còn thành thành thực thực, kết quả bây giờ ngồi vào trong xe cơ thể liền bắt đầu hết xoay trái lại xoay phải .
Tựa hồ là ngồi không được thoải mái lắm, mặc kệ Đường Lăng khuyên can thế nào hắn giúp cậu đổi tư thế ra sao cũng đều không được.
Rốt cục, Đường Lăng vốn không có tính nhẫn nại cũng bắt đầu bực bội , đưa tay duỗi đến chỗ bắp đùi Trình Bảo Nguyên, hung hăng ngắt cho một cái, Trình Bảo Nguyên lúc này mới không lăn qua lăn lại nữa, mà là chuyển sang cuộn người lại vì đau, chính mình ở một chỗ nhỏ giọng thút thít khóc.
Người trong lòng rốt cuộc biết nghe lời, điều này làm Đường Lăng cảm thấy thoải mái không ít, tâm lý nghẹn một cục cũng hết giận một chút.
Xuống xe, đi lên lầu.
Lúc mở cửa Trình Bảo Nguyên bị ôm trước ngực Đường Lăng , cứ mãi hướng dưới đất mà trượt xuống, Đường Lăng sửa vài lần cũng không được, dứt khoát không ôm nữa, mặc cậu ta trượt ngồi xuống đất.
Đợi chính mình vào nhà đổi giày rồi thu thập xong hết, mới trở ra đem Trình Bảo Nguyên còn đang dựa tường ở trước cửa khiêng vào nhà.
Đường Lăng đem Trình Bảo Nguyên mang vào nhà vệ sinh, vỗ vỗ mặt cậu, kêu : "Trình Bảo Nguyên, dậy...dậy! Trình Bảo Nguyên!"
"..." Trình Bảo Nguyên híp mắt nhìn nhìn, lại nhắm mắt lại.
"Là do cậu không chịu dậy, cũng đừng trách tôi." Đường Lăng tự nói xong rồi thì rửa tay, một tay niết mở miệng Trình Bảo Nguyên,ngón trỏ bên kia thì dò tìm yết hầu đâm vào.
"Ưm ưm..." Trình Bảo Nguyên khó chịu muốn chết, mặc kệ cậu giãy dụa thế nào, đều giãy không ra, Đường Lăng cánh tay rắn chắc mười phần lực, quyết tâm lần lượt ấn vào lưỡi Trình Bảo Nguyên, ngay chỗ yết hầu bắt ép cậu nôn ra.
Trình Bảo Nguyên nôn một trận, bị Đường Lăng ôm đến trước bồn cầu đem đồ trong dạ dày đều nôn ra, nôn đến đầu choáng mắt hoa.
Đường Lăng cho cậu nước súc miệng, lại tiếp tục duỗi ngón tay vào trong miệng mà ấn, Trình Bảo Nguyên đã không còn khí lực giãy dụa đợi Đường Lăng xác nhận đã đem đồ trong dạ dày đều nôn sạch sẽ, mới được cho qua.
Trong nhà vệ sinh nồng nặc một mùi khó ngửi, Đường Lăng chán ghét nhíu mày, ấn vào nút xả nước xuống xong, liền đem Trình Bảo Nguyên kéo đến dưới vòi phun nước, đột ngột ấn mở vòi sen.
Nước lạnh tưới lên trên người, Trình Bảo Nguyên rùng mình run rẩy một chút.
Hành động cùng biểu cảm đột ngột này làm Đường Lăng bật cười, đem độ ấm nước tăng cao lên một chút, chính mình cũng đi đến dưới dòng nước.
Trình Bảo Nguyên cảm thấy kế bên có thêm nguồn nhiệt, không tự giác hướng Đường Lăng dựa vào, bởi vì lạnh, nguyên cả thân thể đều dán lên người Đường Lăng .
Đường Lăng một bên cắn lỗ tai Trình Bảo Nguyên thì thầm "Đợi không kịp nữa sao?", một bên đi kéo quần áo cậu.
Đem quần áo nam giới đã bị ướt lột xuống, đúng như Đường Lăng suy nghĩ, Trình Bảo Nguyên bên trong mặc chính là một chiếc quần lót quý bà có ren màu hồng nhạt .
Đường Lăng một tay ôm Trình Bảo Nguyên, một tay thì vuốt ve lên xuống tấm lưng trần ửng đỏ của cậu, Trình Bảo Nguyên trong cổ họng lèm bèm một tiếng.
Đường Lăng hô hấp trở nên nặng thêm, tay mò đến mông Trình Bảo Nguyên, bóp mạnh một cái, liền đem quần lót mỏng manh kéo rách.
"Ưm..." Trình Bảo Nguyên kêu lên một tiếng đau đớn.
Đường Lăng rất nhanh đem người đè lên tường, dùng lồng ngực chen vào phòng ngừa cậu trượt xuống, hai tay dùng sức xoa bóp hai bờ mông cong vểnh này.
Trình Bảo Nguyên đầu dựa vào trên tường, vốn là đang say rượu, hiện tại đầu cũng là đau đến muốn chết, trên người nơi nào cũng đau.
Cậu khó chịu mở mắt ra, hơi hơi ngửa đầu, liền nhìn thấy Đường Lăng nhe răng cười,nụ cười này nhìn là biết không có ý gì tốt, tiếp đến hai chân bị mở ra, một chân bị Đường Lăng không biết nặng nhẹ cao cao giơ lên.
Còn không chờ Trình Bảo Nguyên dùng đầu óc còn đang say bí tỉ của mình suy nghĩ xem đang xảy ra chuyện quỷ gì thì một vật cứng nóng hổi đang không chờ thêm được nữa lập tức chen vào bên trong thân thể .
Đầu óc Trình Bảo Nguyên ban đầu là một mảnh trống rỗng, qua vài giây dưới người truyền đến cảm giác xé rách đau đớn, cậu mới phát ra một tiếng kêu to: "A a -- "
"Shhhh--" Đường Lăng cũng bị kẹp đến không chịu nổi, đánh liên tiếp vào mông Trình Bảo Nguyên mấy cái , khiến cậu phải thả lỏng.
"A...! Ra ngoài...!Ha a...!Đau..." lồng ngực Trình Bảo Nguy kịch liệt lên xuống, đau đến giơ tay giáng cho Đường Lăng một bạt tai.
Đường Lăng trở tay liền rút trở ra, cắn răng lại đâm đi vào.
Quy đầu đem lối vào khô khốc mở ra, thịt trụ cùng vách tường ma sát qua lại.
"A a a!" Trình Bảo Nguyên lắc đầu la đau, thường ngày lúc bị Đường Lăng làm, cậu đều cắn môi chịu đựng, cho tới bây giờ còn chưa thấy qua cậu lớn tiếng như vậy, kêu đến tê tâm liệt phế như thế.
Đường Lăng gấp đến độ đầu đổ đầy mồ hôi, hắn liên tục xoa chỗ huyệt khẩu đang từ chối mà liên tục co rút nhanh , đầu tiên là nhẹ giọng dỗ dành: "Ngoan, đừng sợ, lập tức sẽ tốt thôi..."
Thấy lời dụ dỗ không có tác dụng lớn, lại đổi thành lời đe dọa: "Đệch, nghe không hiểu tôi nói phải không? Mẹ cậu, mau thả lỏng một chút ! Lại kẹp chặt như thế, tôi đem cậu moi hết ra ngoài bây giờ ! "
"...! Thả cái đầu mẹ mi lỏng ấy ! Đệch mẹ mi Đường Lăng! Ta đau!" Đột nhiên Trình Bảo Nguyên lớn tiếng chửi lên.
Đại khái là do cồn kích thích, người trung thực lại hiền lành như thế, chưa bao giờ thấy cùng người nào cãi nhau, lúc này cũng nhịn không được mà bắt đầu thô tục, một khi mở miệng tựa hồ có xu thế dừng không được "Đường Lăng mi mẹ nó không phải người...!Mi cái đồ vương bát đản...!Không biết xấu hổ! A a...!Đệch, mi ngu ngốc...!Mi cái đồ đàn ông mắc bệnh liệt dương..." ( Chú thích ở đây vì đang chửi