Đương nhiên là Đường Lăng không có hứng thú đi cởi quần áo phụ nữ.
Vấn đề là trước kia ấn tượng đầu tiên của Trình Bảo Nguyên với người khác chính là: gương mặt nhỏ, lớn lên lại gầy yếu, tổng thể làm cho người ta cảm thấy thân thể cậu ta đều nhỏ hơn các bạn học cùng lứa.
Ai mà biết được cái thân hình ốm đói suy dinh dưỡng như con khỉ ốm của cậu ta khi lột sạch da lại trắng thịt lại mềm như vậy quan trọng hơn nữa trước ngực còn bonus thêm một cái nịt ngực.
(ノಥДಥ)ノ︵┻━┻
Cơ mà nhìn kĩ lại thì cứ như là bộ ngực của mấy bé gái đang dậy thì ấy nhỉ !
( à thì (ヾ; ̄▽ ̄)ヾ )
Sự tình này xác thực có hơi ..ưm...bậy bạ quá rồi đi ?? A...!hay là cậu ta thực sự là nữ cải nam trang vào đại học ???
Ta khinh, cũng không phải là tiểu thuyết! Đường Lăng rất nhanh phủ quyết cách nghĩ sai lầm này .
Trình Bảo Nguyên đang nằm bên cạnh bỗng ưm một tiếng, đem Đường Lăng một đêm ngẩn người bảy,tám lần kéo trở lại.
Trình Bảo Nguyên trở mình, đại khái là vì cảm thấy hơi lạnh, tay tại xung quanh sờ sờ, tìm chăn che, cuối cùng cái gì cũng không mò được , đành phải đem thân thể cuộn thành một cục , vòng eo mảnh khảnh cong thành một vòng cung nhỏ , xương vai đằng sau cũng nhô ra mặt thì lại chôn ở trong cánh tay chỉ lộ ra một góc của chiếc cằm nhọn , nhìn qua phá lệ nhỏ bé đáng yêu.
Với lại thực mẹ nó, càng xem càng thấy giống đàn bà.
Đường Lăng do dự nửa ngày, lấy tay đặt ở dưới thân Trình Bảo Nguyên sờ sờ -- hưm, phía dưới có thứ dài dài của đàn ông mà.
Đường Lăng dùng tay sờ qua sờ lại, sờ một lúc, lại vẫn không an tâm, quyết định vẫn là dùng mắt nhìn một lần cho chắc ăn.
Kết quả sau khi đem quần cởi ra , quần dài vừa cởi xuống , Đường Lăng không chút chuẩn bị lần thứ hai bị đâm cho mù mắt -- chỉ thấy mặc bên trong quần dài rõ ràng là một chiếc tất chân liền quần .
Đừng hỏi Đường Lăng vì sao vừa nhìn thấy lưng quần liền có thể xác nhận đó là một chiếc tất liền quần...!
Không ăn qua thịt heo thì tất nhiên cũng thấy qua heo chạy,lúc còn học trung học phổ thông lưu truyền nhiều phim heo như vậy Đường Lăng cũng không phải mù.
Tất chân gần như là trong suốt, có thể nhìn thấy rõ ràng bên trong là chiếc quần lót cùng màu với nịt ngực, phía trước quần lót hơi hơi phồng lên vừa vặn có đính một cái nơ bướm ngay chỗ đó...
"..." Đệch mẹ...!A...
Đường Lăng khuôn mặt đau khổ quay đầu đi.
Hắn bị sét đánh đến mức một câu đều không mắng nổi.
◎ ◎ ◎
Ngày thứ hai, ánh nắng chiếu vào bên trong phòng, Trình Bảo Nguyên mở choàng mắt, cậu nhìn thấy trần nhà xa lạ thì người hơi mê man một lát, đột ngột giật nảy mình bắn lên cao một phát, lại ngồi trở lại trên giường.
"Ưm..." Bên cạnh truyền đến một tiếng than nhẹ.
Trình Bảo Nguyên nghe tiếng cúi đầu nhìn thấy bên tay phải mình có thêm một người đang che mặt nằm nghiêng.
Hai người lúc nãy đại khái đều lấy chăn che lấy mặt, vừa rồi động tác Trình Bảo Nguyên quá lớn đem chăn đều kéo lệch đi làm nguyên cái lưng trần trụi của người ta lộ ra hết.
Vai rộng lưng dài không bị quần áo che đậy, da thịt màu mạch sắc dưới ánh nắng rọi xuống chiếu ra một màu sáng bóng khỏe mạnh , đường cong bắp thịt hoàn mỹ săn chắc, nhìn qua không hề dư thừa chút nào, đường cong cột sống cao thấp duyên dáng một mực kéo dài đến cái phần mông mới bị ngăn lại ...
Dáng người thật tốt nha...
Trình Bảo Nguyên cơ hồ muốn nhổ cho mình một phát nước bọt, bởi vì cậu bẩm sinh phần cứng quá kém, lớn lên quá yếu nên mỗi lần nhìn thấy loại đàn ông có vóc dáng tốt thì tâm lý đều ước ao kèm đố kị dữ dội.
Trình Bảo Nguyên thủy chung đều cảm thấy là bởi vì bản thân lớn lên rất gầy rất yếu nên mới có sở thích khó mở miệng như thế .
Nếu như cậu có thể mạnh hơn một chút, lại đô con hơn một chút, nếu như...
Trình Bảo Nguyên mắt đăm đăm nhìn lưng người nọ mà rơi vào mộng tưởng ( mơ mộng + tưởng tượng )
"Này..." Một giọng nam âm khàn khàn không vui đem cậu tỉnh lại "Cậu đi đem rèm cửa sổ kéo lại đi!"
"Ai?" Trình Bảo Nguyên nhìn người nọ nãy giờ vẫn dùng tay che mặt, phản xạ chậm bây giờ mới bắt đầu tự hỏi : người kia là ai ta, vì cớ gì nghe thanh âm có điểm quen tai ta ? Còn có, nơi này là chỗ nào vậy ta, mình vì sao lại ở chỗ này ta ? ( sao vậy ta (〜 ̄▽ ̄)〜 )
Chủ giọng nam khàn khàn đợi trong chốc lát, hé mắt nhìn thấy Trình Bảo Nguyên còn đang đứng đờ người, rốt cục giọng nam tiến hóa thành giọng nam rít gào : " Đệch , kêu cậu đi đem rèm cửa sổ kéo lại ! Chói mắt chết ông rồi nè !"
Người nọ nói xong lấy tay cánh tay bỏ xuống, lộ ra gương mặt tuấn mỹ vô cùng , chính là Đường Lăng đang không kiên nhẫn bị đánh thức.
"A a..." Trình Bảo Nguyên kinh ngạc trừng to mắt, trước tiên dò xét nhìn từ trên xuống dưới người Đường Lăng trong chốc lát, lại cúi đầu nhìn nhìn chính mình, tiếp đến nhíu mày suy tư tựa hồ như hồi tưởng lại chuyện gì, thình lình sắc mặt trắng bệch, ngón tay chỉ thẳng Đường Lăng, lắp ba lắp bắp nói "Cái này, này...này, đây là nơi nào...anh...anh...!A a a..."
Biểu tình Đường Lăng cứng đờ, giơ tay lên ngăn trở ánh nắng cũng ngăn trở đường nhìn của Trình Bảo Nguyên, lại nhấc chân một cước đem Trình Bảo Nguyên đá xuống giường: "A a cái đầu mẹ mày.
Đây là nhà của tao , nhanh nhanh đi kéo rèm cửa sổ lại !!!" ( Lăng ca đang trong cơn tức giận do chứng huyết áp thấp mỗi buổi sáng nên thay đổi xưng hô nhé ! )
Trình Bảo Nguyên bị đá đến mông, cũng may cậu một mực liều chết ôm chăn, dưới giường lại được lót thảm, rơi không đau.
Cậu vội vã chạy đến bên cái cửa sổ chiếm hơn phân nửa chiếc giường đem chiếc rèm kéo lại, lại ngoảnh đầu đi không dám nhìn hướng Đường Lăng.
Cậu đem kí ức hôm qua của mình lật lại, hình như bản thân không uống vài ly đã say, chuyện sau đó đều chỉ nhớ mang máng, phân không rõ đâu là mơ đâu là hiện thực, tựa hồ có người đem quần áo cậu đều cởi sạch, thế nhưng cũng giống như chưa hề xảy ra chuyện này -- bởi vì Trình Bảo Nguyên vừa mới