Ngày khác của Ôn Hạc Xuyên là kéo dài đến tận một tuần sau, hắn đã bỏ lỡ quá nhiều công việc, mỗi ngày đều đi sớm về trễ còn không có cuối tuần.
Đoạn Minh Sâm tìm cơ hội hỏi thăm: "Không phải công ty của nhà anh sao, cớ gì lại bận như vậy?"
Có một ngày Ôn Hạc Xuyên về khá sớm, hắn đang hì hụp ăn tô mì xào tình yêu có vị khét do Đoạn Minh Sâm làm: "Vì là công ty của nhà nên mới bận rộn hơn."
Đoạn Minh Sâm tò mò: "Đi làm thích vậy hở?"
"Em muốn thử không?"
Đoạn Minh Sâm thẳng thắn từ chối: "Anh kiếm tiền nuôi em là được rồi."
Ôn Hạc Xuyên lắc đầu cười cười: "Không có tiền đồ."
Chờ Ôn Hạc Xuyên ăn mì xong, Đoạn Minh Sâm nhanh chóng lấy chứng minh của mình để lên bàn.
Ôn Hạc Xuyên khó hiểu cúi đầu nhìn, Đoạn Minh Sâm chỉ chỉ tay vào chỗ ngày sinh: "Thấy gì không? Còn vài ngày nữa thôi."
Ôn Hạc Xuyên lập tức hiểu ý, hắn cười cười: "Muốn quà gì?"
Đoạn Minh Sâm giống như trẻ con nói: "Bộ anh chưa trải sự đời hả? Quà cáp không quan trọng, chủ yếu là bất ngờ kia kìa."
Ôn Hạc Xuyên suy tư một lúc: "Được, anh cũng đã bận rộn đủ rồi, sinh nhật sắp tới sẽ cho em một sự bất ngờ."
Từ nhỏ đến lớn Đoạn Minh Sâm không thiếu thứ gì, quà sinh nhật mọi năm vẫn còn chất thành núi ở nhà, không có món đồ nào mà cậu chưa từng thấy qua.
Đoạn Minh Sâm cảm thấy sẽ chẳng có thứ gì khiến mình kinh ngạc nữa, có điều kì lạ là không biết vì sao trong lòng lại có chút mong chờ.
Vào ngày sinh nhật, Ôn Hạc Xuyên quả nhiên không đi làm, hai người ngủ thẳng đến mười giờ mới tỉnh dậy.
Đoạn Minh Sâm không mở mắt đón chờ điều kinh ngạc, nhưng Ôn Hạc Xuyên chỉ vén mền bảo cậu đi rửa mặt, Đoạn Minh Sâm không tình nguyện nhúc nhích hai cái, cuối cùng vẫn là miễn cưỡng đứng dậy rửa mặt cùng Ôn Hạc Xuyên ra ngoài.
"Anh định làm gì vậy?"
"Đến đó sẽ biết."
Hôm nay Ôn Hạc Xuyên không mặc tây trang, Đoạn Minh Sâm lần đầu thấy hắn mặc đồ thoải mái như vậy: "Bữa nay trông anh trẻ vậy."
Mắt Ôn Hạc Xuyên vẫn nhìn thẳng: "Anh nhỏ hơn em hai tháng đấy."
Đoạn Minh Sâm khó tin nhìn hắn: "Anh nói cái gì?!"
Ôn Hạc Xuyên nhướng mày: "Chứng minh thư đó, hôm qua anh đã thấy."
"Phắc, thế mà lúc đầu em kêu anh, anh cũng nhận luôn?"
Ôn Hạc Xuyên buồn cười trước thái độ của cậu: "Anh có ép em gọi sao?"
"Đó là do em thấy anh khá lớn tuổi!"
"Còn em thì trẻ chứ gì."
"Phí lời."
"Em có như thế nào thì cũng bị anh đè."
Đoạn Minh Sâm bất mãn: "Hi vọng anh có thể chú ý lời nói, chúng ta lúc đó không phải là anh đè em."
"Vậy thì là gì."
"Là em sử dụng anh."
Hai người tranh cãi về vấn đề thiếu dinh dưỡng này nửa ngày, đến khi Ôn Hạc Xuyên dừng xe lại Đoạn Minh Sâm mới chịu im lặng xuống xe.
Cậu nhìn khung cảnh xung quanh một lúc, đây là con đường dài cách khu đại học không xa, trước kia khi còn là sinh viên Đoạn Minh Sâm có đến vài lần, cậu đi xung quanh một vòng rồi nói: "Tới đây làm gì?"
"Dùng cơm, nghe nói có một quán làm cơm khá ngon."
Đoạn Minh Sâm híp mắt nhìn hắn: "Hôm nay là sinh nhật của em đúng không?"
"Đúng vậy."
"Anh còn chẳng thèm hỏi ý em?"
Ôn Hạc Xuyên nói sang chuyện khác: "Rất nhiều năm trước anh đã muốn ăn nhưng vẫn luôn không có cơ hội."
"Tại sao vậy?"
"Hoàn cảnh xung quanh quá kém."
"Thế bây giờ khác gì ngày trước sao?"
Ôn Hạc Xuyên đút hai tay vào quần nhìn Đoạn Minh Sâm đang dựa người vào cửa xe: "Muốn đến cùng em."
Đoạn Minh Sâm có chút kinh ngạc nhưng vẫn đứng dậy đi tới bên cạnh hắn: "Cuối cùng là sinh nhật của em hay của anh vậy?"
Hai người cùng tới một quán ăn nhỏ mà Ôn Hạc Xuyên vẫn luôn muốn đến, hoàn cảnh thực sự rất tệ, mùi vị cũng không quá ngon như trong truyền thuyết.
Đoạn Minh Sâm tùy tiện gắp một miếng đồ kho: "Không có gì bất ngờ."
Ôn Hạc Xuyên gật đầu: "Thì phải ăn thử rồi mới biết."
Đoạn Minh Sâm có chút hiếu kì: "Trước kia tại sao không đến."
Ôn Hạc Xuyên kiêu ngạo chỉ tay vào mặt mình: "Thân phận cùng khí chất của anh không hợp với nơi này."
Đoạn Minh Sâm ăn xong liền quăng đũa xuống bàn: "Con mẹ anh, lại còn tỏ ra thanh cao."
Ôn Hạc Xuyên nhớ lại hồi sinh viên của mình, hắn có rất