Bị ép kết hôn
Trans: Ying Ying
–
Chương 09
Ngày hôm sau, hai người ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao, Đoạn Minh Sâm mơ mơ màng màng mò tay qua người nằm cạnh, cứ tưởng là mãnh nam nào đó, mắt còn chưa mở đã tranh thủ sờ soạn: Wao ~ rắn chắc quá đi ~
Ôn Hạc Xuyên nửa tỉnh nửa mê bị sờ đến phát ngứa, hắn vốn chẳng quan tâm nhưng không ngờ bàn tay hư hỏng kia được nước làm tới muốn mò xuống đũng quần hắn.
Ôn Hạc Xuyên lập tức bắt lấy bàn tay không thành thật này, hắn phải xem thử nhóc con nào có gan chủ động khiêu khích mình.
Mở mắt ra liền thấy Đoạn Minh Sâm, cậu cũng đang nhìn hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau một lúc rồi cùng đồng thanh nói: "Đệt." Thế là cả hai quay lưng định ngủ tiếp.
Năm phút sau quản gia đến gõ cửa: "Thiếu gia, xe đã chuẩn bị xong rồi, khi nào mới khởi hành đến nhà lão gia bên kia?"
Ôn Hạc Xuyên lập tức bật dậy, sau đó đạp Đoạn Minh Sâm một cái: "Mau dậy đi! Còn qua thăm ông ngoại tôi."
Đoạn Minh Sâm bị đạp miễn cưỡng ngọ nguậy hai cái, nhưng vẫn không có dấu hiệu muốn ngồi dậy.
Ôn Hạc Xuyên nhìn đồng hồ rồi trực tiếp xốc chăn cậu lên: "Lại còn giả vờ nữa! Mau dậy đi!"
Không còn mền che đậy, Đoạn Minh Sâm tóc tai bù xù quạu quọ ngồi dậy, thực sự là tự mình đánh rớt hình tượng: "Đậu má! Đã chịu thiệt gả cho anh còn bắt dậy sớm là sao!"
Ôn Hạc Xuyên buồn cười nhìn dáng vẻ lúc này của cậu: "Giống chó lông xù quá nhỉ?"
"Im đi đồ ngu!"
"Nhanh đi thay đồ đi."
Đoạn Minh Sâm cũng biết gặp trưởng bối không được tới trễ, tuy rằng cậu đang rất không vui nhưng vẫn ngồi dậy mặc quần áo rồi đi rửa mặt.
Ôn Hạc Xuyên cũng đang trong nhà vệ sinh, cậu đứng sau hắn ngáp dài một cái: "Khi nào mới chuyển nhà vậy? Đi vệ sinh cũng phải chen chúc với anh!"
"Chờ thêm hai ngày nữa đi."
"Nhanh nhanh lên đó nha! Đã lâu rồi tôi chưa bị nhốt ở ngoài vì đi chơi về muộn như hôm qua."
Ôn Hạc Xuyên nặn kem đánh răng lên bàn chải rồi đưa cho cậu: "Mau đánh răng đi, đừng phí thời gian nữa."
"Ủa ủa tôi còn phải tắm rồi mới đi nha."
Ôn Hạc Xuyên cầm đồ cạo râu quay đầu nhìn cậu đánh giá một lúc, Đoạn Minh Sâm ngơ ngác nhìn hắn: "Nhìn gì mà nhìn, chưa từng thấy mỹ nam à."
Ôn Hạc Xuyên gật đầu: "Đã không có nhan sắc còn tắm rửa làm gì cho tốn sức."
Đoạn Minh Sâm không thèm phản bác, cậu trực tiếp cầm ly nước hất lên đũng quần Ôn Hạc Xuyên, vệt nước chảy dài thấm ướt ra xung quanh, Đoạn Minh Sâm vừa nhìn vừa huýt sáo: "Wow ~ lớn ghê nha."
Hai người cà khịa nhau cả buổi mới chỉnh tề xuống lầu, Ôn Nghị đang ngồi chơi cờ với quản gia bên dưới, ngẩng đầu liếc nhìn bọn họ: "Hai đứa ngủ ngon không?"
Đoạn Minh Sâm ngoan ngoãn gật đầu: "Rất ngon ạ, cảm giác như ở nhà mình vậy."
Ôn Nghị nở nụ cười: "Không còn sớm nữa, con mau đi hỏi thăm ông ngoại, dì Nghiêm cũng có ở đó."
Nghiêm gia cách nhà Đoạn Minh Sâm từng ở khi còn bé không xa lắm, cậu cũng nhớ chút chút đường đi đến, khi còn nhỏ đã từng tới Nghiêm gia chơi vài lần.
Xe còn chưa đến cửa đã có người đứng đón, Đoạn Minh Sâm híp mắt nhìn một chút: "Hình như là mẹ anh đó."
"Ừm." Ôn Hạc Xuyên không hài lòng cau mày: "Thân thể bà không tốt còn ra đây hứng gió."
Dứt lời hắn lái xe nhanh hơn.
Nghiêm phu nhân thấy bọn họ xuống xe liền dịu dàng cười: "Minh Sâm còn nhớ dì không nè?"
Ôn Hạc Xuyên tới gần Nghiêm phu nhân, sau đó cởi áo khoác của mình choàng lên cho bà, Nghiêm phu nhân nhỏ giọng nói: "Không sao đâu."
Đoạn Minh Sâm lễ phép cúi đầu: "Con chào dì."
Nghiêm phu nhân gật đầu, sau đó nắm tay cậu dẫn vào nhà.
Nghiêm lão gia đang ngồi chờ trong phòng khách, mắt thấy bọn họ liền nhanh chóng vẫy tay: "Vất vả rồi, vất vả rồi."
Ôn Hạc Xuyên đột nhiên lớn tiếng trả lời: "Không vất vả đâu ông ngoại!"
Đoạn Minh Sâm đứng bên cạnh sợ hết hồn, Ôn Hạc Xuyên giải thích với cậu: "Ông ngoại tôi bị lãng tai."
Đoạn Minh Sâm gật gật đầu, sau đó cũng lớn giọng: "Chào ông ngoại, con là Đoạn Minh Sâm!"
Nghiêm lão gia híp mắt nhìn: "Ông nhớ rồi nhớ rồi, cháu trai của lão Đoạn đây mà." Sau đó ông quay đầu hỏi Ôn Hạc Xuyên: "Nghe nói dạo trước con đánh nhau với Minh Sâm hả?"
Ôn Hạc Xuyên nhất thời không nhớ ra: "Lúc nào nhỉ?"
Nghiêm lão gia dùng sức nện cây gậy xuống đất hai cái: "Lão Đoạn nói con đánh Minh Sâm, muốn ông dạy dỗ lại con đó."
Ôn Hạc Xuyên cảm thấy hoang mang, hắn quay đầu nhỏ giọng hỏi Đoạn Minh Sâm: "Lúc nào vậy?"
Đoạn Minh Sâm liếc mắt nhìn hắn: "Hôm lăn giường lần đầu đó."
"Đệt, chuyện này cũng đi méc hả?"
"Ơ sao lại không, tôi đã nói là anh bạo hành tôi đó."
Ôn Hạc Xuyên quay đầu nhìn Nghiêm phu nhân, bà đang ngồi một bên yên lặng uống trà, hắn quyết định không tranh cãi với Đoạn Minh Sâm nữa.
Trò chuyện cùng ông ngoại một lúc rồi người hầu dìu ông đi nghỉ ngơi, Nghiêm phu nhân vẫn nhìn bọn họ nói chuyện, trong đáy mắt mang theo tia dịu dàng: "Không ngờ các con lại kết hôn với nhau."
Đoạn Minh Sâm gật đầu: "Thực ra con cũng không ngờ