Ninh Thư ngơ người trong một lúc, cậu cũng không dám duỗi tay sờ thử xem đó là thứ gì.
Chỉ là vật này cộm lên làm cậu có chút không thoải mái, cơ thể hơi nhích nhích ra, muốn né tránh.
Thế nhưng người phía sau liền dán sát lại, hơi thở hơi dồn dập.
Cố Sâm nhẹ nhàng đưa môi, hơi hơi cắn vành tai Ninh Thư, giọng khàn khàn cảnh cáo nói: "Đừng lộn xộn".
Ninh Thư nghi hoặc một chút, ngay sau đó mặt đỏ tai hồng.
Rốt cuộc cậu đã biết, kia là thứ gì rồi.
Lồng ngực cậu sinh ra cảm giác bực tức không nói nên lời, còn có sự khó chịu và thẹn thùng.
Ninh Thư chưa từng thân mật như vậy với người cùng giới, cậu ý thức được tình huống không thích hợp, nhưng người phía sau là Cố Sâm, cậu chỉ có thể hơi cắn răng, từ cổ lên mặt đều ửng hồng.
Cố Sâm hơi nâng mặt, nhìn nam sinh bên thân mình vì xấu hổ và giận dữ mà cứng đờ người ra, khẽ cười một tiếng.
Thanh âm kia mang theo một chút hài hước, còn có ái muội không rõ.
Bởi vì thân thể tiếp xúc cận kề, một âm thanh cũng đủ dọa tới Ninh Thư trong ngực, cậu nhịn không được nói: "Thiếu gia! ".
Cố Sâm lại giống như tên biến thái, một bên ôm eo cậu, một bên gần sát nói: "Kêu nữa đi".
Ninh Thư kinh hoảng, dù cậu có trì độn thế nào, giờ cũng phát giác ra điểm không bình thường của người phía sau.
Là đùa bỡn sao? Hay là tìm cảm giác kích thích?
Chẳng lẽ cậu thực sự rất giống con gái sao?
Ninh Thư không hiểu, cậu chỉ biết Cố Sâm làm như không có chuyện gì, bắt lấy tay cậu, tiếp tục đàn tấu bản nhạc của Beethoven.
Nhưng địa phương kia lại không có dấu hiệu yên xuống.
Ninh Thư chịu không nổi, cậu không thể chịu đựng được bầu không khí kiểu này.
Cậu buông mi, đôi tay hơi gập lên, mặt đỏ như có thể nhỏ ra máu.
Cố Sâm dán sát vào người nọ.
Hắn chưa bao giờ biết trên người nam sinh cũng sẽ có mùi hương như vậy, cũng có thể nói đó không phải mùi hương, đó là một loại gây nghiện.
"Trên người của cậu thoa cái gì?"
Thiếu niên đè thấp thanh âm, ngón tay cường ngạnh luồn vào khe