Ninh Thư âm thầm hoảng loạn.
Cố gia chủ đang ở đây, chẳng lẽ Cố Sâm một chút cũng không sợ sao?
Trái tim cậu bị doạ đến run lên, lén đưa mắt nhìn phía nam nhân trung niên, làm bộ trấn định đi qua.
Nhưng còn chưa kịp ngồi xuống...
Cha Cố xoa xoa miệng, bất mãn nói: "Cậu ta chỉ là người làm thôi".
Cố Sâm ưu nhã ăn bữa sáng, khí chất như trời sinh đã có, không nhanh không chậm nói: "Cha, ở đây không phải thời cổ đại, phân biệt người nào, cao thấp trên dưới làm gì.
Chỉ là ăn bữa sáng thôi mà".
Cố phụ nhàn nhạt nhìn thoáng qua nam sinh: "Nếu thiếu gia đã kêu cậu ăn, thì cậu cứ ăn đi".
Cố gia chủ ngồi đối diện Cố Sâm, Ninh Thư do dự, ngồi xuống vị trí bên phải y.
Sau đó bắt đầu cúi đầu ăn bữa sáng.
Chỉ là cậu không ngờ, phía dưới bàn ăn, một đôi chân quấn tới, mang theo ái muội như có như không, cách lớp quần tây mơn trớn cậu.
Ninh Thư trong lòng lộp bộp một chút, cậu căng da đầu nghĩ thầm, chắc chắn không phải Cố lão gia làm.
Như vậy là ai làm, không cần nghĩ cũng biết.
Cố Sâm đưa mắt nhìn qua, mang theo một chút ý cười như không cười: "Không hợp khẩu vị"?
Hắn đột nhiên cất lời, làm cho Cố phụ cũng nhìn lại theo.
Ninh Thư đồng thời bị hai đôi mắt nhìn, áp lực rất lớn, đặc biệt là Cố Sâm, hắn thế nhưng lại làm trò trước mặt cha hắn.
Làm loại chuyện xấu hổ này dưới bàn ăn.
Thiếu niên dường như cảm nhận được tâm trạng thấp thỏm của cậu, càng không kiêng nể.
Bàn chân nhẹ nhàng vuốt ve đùi trong, sau đó từng chút, từng chút di chuyển lên trên.
Ninh Thư: ".........."
Gương mặt trắng nõn của cậu điểm một chút hồng, khóe mắt còn hơi ánh nước diễm lệ, nhìn qua ướt mềm lại mang theo lớp sương mù.
Cậu không dám lên tiếng mà cúi đầu ăn bữa sáng, ẩn nhẫn khắc chế.
Cha Cố ngẩng đầu, nhìn về phía con trai, lãnh đạm nói: "Tháng sau công ty có một số việc, con qua phụ ta dần đi".
Cố Sâm ưu nhã buông bộ thìa, đáp lời.
Ninh Thư không dám có động tác gì, cậu sợ bị Ninh phụ phát hiện nên chỉ có thể tùy ý thiếu niên âm thầm khi dễ.
Chỉ là...
Đối phương bổng vươn một bàn tay, không nặng không nhẹ nhéo một chút phần đùi trong của cậu.
Ninh Thư phản ứng mạnh ngẩng đầu, gương mặt ửng đỏ đến không chịu được.
Cố gia chủ nhíu mày, liếc mắt nhìn qua.
"Làm sao vậy"?
Ninh Thư có điểm không biết làm sao, nói: "Cháu thực xin lỗi, Cố tiên sinh".
Cố phụ nhíu mày, không nói chuyện.
Chỉ là dư quang nhìn đến ánh mắt con trai ông đang dừng trên người cậu trai nhỏ đối diện, khóe mắt còn lộ ra chút ý cười không rõ.
Ông bất động thanh sắc nhìn theo.
Cậu trai nhỏ ngực hơi hơi phập phồng, trên mặt có vết ửng đỏ không bình thường.
Cậu ta hơi rũ mi, màu da quá trắng, cũng quá mức thanh tú xinh đẹp.
Trong lòng Cố gia chủ hơi dao động, kinh nghi.
Con trai ông yêu cầu rất cao với bản thân, cho nên nó đã sớm đạt đến kỳ vọng của ông, hơn nữa còn đang không ngừng trưởng thành, chưa bao giờ khiến ông thất vọng.
Cha Cố không từng chú ý chuyện nữ nhi tình trường của con trai nhưng ông cũng phát hiện Cố Sâm chưa bao giờ mang người con gái nào trở về, cũng không nghe nói chuyện điện thoại.
Một ý niệm nháy mắt phát sinh, Cố gia chủ đứng lên, bất động thanh sắc nhìn thoáng dưới bàn.
Không có gì hết.
Là ông nghĩ nhiều sao?
Ánh mắt dừng ở gương mặt con trai, phát hiện nó đã khôi phục bình tĩnh, cứ như lúc nãy chỉ là ảo giác của ông, không khỏi nhíu nhíu mày.
—----------------------------------
Ninh Thư nằm gục trên bàn, thiếu niên dùng chai nước lạnh chạm vào gương mặt cậu.
Nam sinh ngẩng đầu, dùng cặp mặt hình bầu dục trừng hắn: "Thiếu gia"!
Cố Sâm khẽ cười một tiếng, duỗi tay miết bàn tay trơn nhẵn của cậu, thấp giọng nói: "Tức giận"?
"...Không dám".
Ninh Thư làm sao dám tức giận với đối phương, cậu rút về tay, do dự hạ giọng nói: "Thiếu gia, về sau vẫn là đừng như vậy nữa, sẽ dễ bị người khác hiểu lầm".
Cố Sâm hạ sắc mặt, cảm xúc không rõ nhìn chằm chằm nam sinh nói: "Hiểu lầm cái gì"?
Ninh Thư nghiêm túc nói: "Sẽ hiểu lầm thiếu gia...!là kiểu đó đó".
Cố Sâm nhìn cậu một hồi lâu liền tiến đến bên tai nhẹ nhàng cắn cắn: "Hiểu lầm thì hiểu lầm, tôi không lo, cậu lo cái gì".
Ninh Thư lại cảm thấy không thể giảng đạo lý với biến thái.
Cậu không hé răng, chỉ rụt cổ đi.
Cố Sâm vươn tay, nhẹ nhàng nhéo sau gáy cậu: "Cậu quá