Ninh Thư gật đầu.
Quản gia xoay người, nói tiếp: "À, tuy rằng thiếu gia nghiêm khắc với bản thân, nhưng cậu ấy lại bị mất giấc ngủ, nếu buổi sáng tới giờ còn chưa thấy cậu ấy dậy, liền phiền tới cậu gọi rồi".
Ninh Thư gật đầu đồng ý.
Chỉ là sau khi quản gia đi, cậu lại có phần mờ mịt.
Vậy là cậu không chỉ phải xoát độ hảo cảm của Cố Sâm, làm tuỳ tùng của y mà còn thêm luôn việc gọi y thức dậy hả?
Nếu Cố Sâm bị gắt ngủ thì phải làm sao phải làm sao đây? Kiểu người như y mà bị gắt ngủ, lúc gọi dậy sẽ rất đáng sợ đi.
Ninh Thư có phần hối hận khi đồng ý liền như vậy.
Khoảng 10 phút sau, Cố Sâm từ lầu trên đi xuống.
Hắn mặc Âu phục học sinh, khí chất vừa ưu nhã lại vừa kiêu ngạo như nhân vật bước ra từ truyện tranh.
Ninh Thư cũng từng gặp qua một vài con cháu hào môn.
Nhưng cậu chưa từng nhìn thấy người nào hoàn mỹ như Cố Sâm cả.
Có lẽ cậu nhìn hơi lâu, giây tiếp theo tầm mắt của Cố Sâm liền lướt tới.
Ninh Thư vội vàng cuối đầu hạ mắt nên đã bỏ lỡ việc Cố Sâm nhìn sâu vào cậu, hơi nhếch môi.
Vật nhỏ này, thật sự nghĩ nhìn trộm hắn lâu như vậy mà hắn không phát hiện sao?
Ánh mắt thiếu niên nhìn người nam sinh đang cúi đầu, vành tai hơi đỏ lên kia tự dưng lại cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Cố Sâm ưu nhã ngồi vào bàn ăn.
Ninh Thư không biết phải làm gì, là cậu phải đứng một bên nhìn Cố Sâm ăn sáng hả?
Cậu lén xoa xoa bụng.
Đói bụng...
Cậu tự thấy mấy động tác nhỏ của mình làm lén kỹ lắm rồi, lại không biết tất cả đều bị Cố Sâm thu vào mắt.
Trong mắt nhiễm chút ý cười.
Cố Sâm phát hiện, vật nhỏ này ngày càng thú vị.
Ngay từ đầu, hắn thấy việc cha hắn làm nhàm chán đến buồn cười, nhưng hiện tại, hắn lại thấy mang người này theo bên người...!cũng không tệ?
"Lại đây, bồi tôi ăn cơm".
Thanh âm thiếu niên như tiếng đàn Cello, dễ nghe lại mang theo chút từ tính.
Ninh Thư không khỏi ngẩng đầu, bất ngờ chớp chớp mắt.
Cố Sâm là đang nói chuyện với cậu sao?
Ngón tay thiếu niên gõ gõ bàn ăn, mắt phượng nhìn qua, nhàn nhạt nói: "Ngoài cậu