Edit: SoZu
- -------------------------------------------------------
Ninh Thư sửng sốt, mới đầu cậu tưởng đó là chuôi kiếm, bằng không sao lại cứng?
Nhưng cậu lại phủ định, nếu là kiếm thì hẳn phải nên lành lạnh mới đúng, như thế nào lại nóng rực như vậy?
Thiếu niên do dự, duỗi tay...
Vào lúc chạm vào, cả người đều đần ra.
Đầu Ninh Thư trống rỗng.
Là cái cậu đang nghĩ phải không?
Chính là...!cái đó của nam nhân @[email protected]
Ngay lúc Ninh Thư đang cảm thấy vô cùng thẹn, khẩn trương đến mức tim đập như sấm, thân mình người từ phía sau dán sát lại, thấp giọng kêu một tiếng, sau đó bàn tay to bóp cằm cậu, đôi mặt hẹp dài lạnh băng nhìn qua, sâu không thấy đáy: "Còn nói không có bất kỳ ý nghĩ không an phận nào với bổn vương"?
Nam nhân tuấn mỹ vô song không hề che giấu nét châm biếm: "Ngươi cho rằng cứ chủ động câu dẫn bổn vương như vậy, bổn vương sẽ thấy hứng thú với ngươi sao"?
Hắn nói xong, Ninh Thư liền bị quăng xuống giường không chút lưu tình.
Bách Lý Mặc chán ghét: "Cút đi!
Ninh Thư không kịp phản ứng, toàn bộ cơ thể té nhào trên mặt đất.
Cậu khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng ở giữa hai chân nam nhân, còn phảng phất như cảm nhận được thứ vừa rồi trong tay.
Cậu chỉ thấy toàn thân thẹn đến chết lặng.
Từ nhỏ đến lớn, Ninh Thư đều tương đối sống theo khuôn phép.
Cậu không hoạt bát như em trai mà là kiểu an tĩnh nghe lời, cũng chưa bao giờ làm mấy chuyện lạ lùng.
Ngay cả phương diện yêu cầu sinh lý như tự xử, số lần cậu thử cũng ít đến vô cùng.
Nhưng vừa rồi...!cậu lại...
Càng quan trọng là, cái người kia rõ ràng vừa ăn cướp vừa la làng.
Ninh Thư hít sâu một hơi kìm chế, chuyện khác có thể hiểu lầm nhưng loại chuyện này thì không được.
Cậu cũng không muốn gánh kiểu hiểu lầm này của nguyên chủ đâu.
"Vương gia, thuộc hạ không có ý tứ câu dẫn Vương gia gì đâu".
Ninh Thư lấy hết can đảm nói: "Loại phản ứng buổi sáng này của Vương gia cũng là chuyện bình thường, nhưng mà nó chèn lên chỗ mông của thuộc hạ, làm thuộc hạ tưởng là cái gì khác nên mới..."
Ninh Thư cứ im miệng còn đỡ, lời vừa nói tới đâu, Bách Lý Mặc đen mặt tới đó.
Hắn híp mặt lại, không giận mà cười nói: "Ý của ngươi là, do bổn vương muốn làm cái gì với ngươi hả"?
Ninh Thư sửng sốt.
Cậu đâu có nghĩ như vậy đâu mà, cậu chỉ muốn nói, loại chuyện chỗ đó thức tỉnh buổi sáng là thuộc về sinh lý bình thường thôi, đáng tiếc, khả năng là người cổ đại không hiểu tri thức này.
Vì thế, tiểu ảnh vệ do dự một hồi, quyết định phổ cập cho Vương gia tri thức khoa học hiện đại.
"Ý của thuộc hạ không phải như vậy.
Sáng sớm khi mới tỉnh dậy, đại đa số nam nhân đều có kiểu tình huống này như nhau".
Chỉ là lời chưa nói xong đã bị Bách Lý Mặc kêu cút xuống.
Ninh Thư không dám tiếp tục chọc giận hắn, đành phải lui đi.
Mà Bách Lý Mặc trong phòng lại đen mặt.
Bản thân hắn trước đây chưa từng xao động như vậy.
Nhưng vừa rồi hắn lại mơ một giấc mơ, hắn vẫn còn nhớ mơ hồ loại tư vị mất hồn trong mộng đó...
Nam nhân xoa xoa huyệt thái dương, trong mắt là một mảnh rét lạnh.
Nhưng trong đầu lại hiện ra người trong mộng, môi hồng răng trắng, ở dưới thân hắn khóc thút thít xin tha, nức nở như mèo nhỏ, làm người ta muốn ngừng mà không ngừng được.
...
Sau khi bị đuổi ra ngoài, Ninh Thư tìm một chỗ ngồi xuống.
Mặt cậu không khỏi nóng lên
Bách Lý Mặc trông cao lớn, đến nơi đó cũng 10 phần tinh lực, thiên phú dị bẩm.
Cũng không biết nữ tử bình thường có chịu nổi không.
Nghĩ đến chuyện này mới nhớ.
Trong phủ thế nhưng đến một phi tử cũng không có.
Ngay cả Vương phi, từ trước đến giờ cũng không.
Nhưng Bách Lý Mặc tuổi cũng đã hơn hai mươi, dựa theo số tuổi của hắn, ở cổ đại này, nói không chừng con nhỏ cũng chạy đi mua nước tương được rồi.
"Ngươi đang nghĩ gì"?
Trên cây bên cạnh đột nhiên có một người treo lủng lẳng xuống.
Ninh Thư bị doạ cho nhảy dựng, tập trung nhìn kỹ mới phát hiện đối phương là ai.
Khuôn mặt Ảnh Tứ xuất hiện biểu tình cười hì hì: "Như thế nào? Bị ta làm hoảng sợ"?
Ninh Thư không khỏi gật gật đầu.
Ảnh Tứ từ trên cây đáp xuống, trên tay còn cầm trái cây, ném cho cậu một quả, chính mình cắn một quả, cà lơ phất phơ ngồi xuống nói: "Ta đã ở đây một lúc rồi, ngươi vậy mà không phát hiện ra, rốt cuộc đang nghĩ gì? Nói ta biết được không"?
Ninh Thư cầm trái cây, cẩn thận nói: "Tôi chỉ đang nghĩ, tuổi của Vương gia cũng không còn nhỏ, vì sao còn chưa thành thân"?
Ảnh Tứ hơi nhướng mày nói: "Chuyện này ta biết".
Thiếu niên xinh đẹp không khỏi mở to mắt hạnh, sạch sẽ đến tận đáy, cũng mềm mại ướt át.
Ảnh Tứ vừa nhìn, lòng hơi động.
Hắn mở miệng nói: "Bất quá chuyện này chỉ có hai người ta cùng Ảnh Nhị biết, giờ nói cho ngươi cũng không sao." Hắn cợt nhả nói: "Bởi vì Vương gia đang đợi một nữ tử".
Ninh Thư nghĩ thầm, hẳn là nữ chính của thế giới này.
Cậu loáng thoáng nhớ Linh Linh có nói, ở thế giới này, Bách Lý Mặc sẽ cùng một nữ nhân bên nhau lâu dài.
Cậu nghĩ chắc là người này.
Quả nhiên, Ảnh Tứ nói tiếp: "Này cũng là lý do Vương phủ không có nữ chủ nhân.
Chỉ là cô nương ấy vẫn luôn không rõ tung tích, Vương gia đã phái người tìm kiếm 8 năm".
Ninh Thư thật ra không tưởng tượng được người máu lạnh tàn nhẫn như Bách Lý Mặc, trong lòng lại vẫn luôn cất giấu một người.
Nữ tử kia, nhất định là sự tồn tại rất quan trọng với hắn.
Đặc biệt là trong thế giới tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường như cổ đại này, Bách Lý Mặc lại chỉ khuynh tâm với một người, đây là chuyện rất hiếm có.
Ảnh Tứ hai ba miếng đã ăn hết trái cây, còn quay qua hỏi Ninh Thư: "Vương gia không làm khó dễ ngươi chứ"?
Ninh Thư không khỏi nhìn lại, sửng sốt một chút, sau đó lắc lắc đầu.
Cậu hiện giờ một chút độ hảo cảm của Bách Lý Mặc cũng không xoát được, cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Người này cực kỳ chán ghét cậu.
Ninh Thư cúi đầu nghĩ thầm, Ảnh Tứ cùng Ảnh Nhị phá lệ được trọng dụng, có thể nào là vì đủ trung thành cùng bán mạng? Nếu cậu cũng làm như vậy, có hay không chiếm một vị trí đặc biệt trong lòng Bách Lý Mặc?
Thiếu niên không khỏi ngước mắt, mở miệng nói: "Ảnh Tứ, cảm ơn huynh".
Ảnh Tứ ngây ngẩn cả người: "Cảm tạ ta làm gì"?
Đôi mắt thiếu niên cong cong, cười nói: "Huynh đã giúp tôi một đại ân".
Cậu vốn dĩ không