Lạc Kinh Khung đá đá nữ tử dưới chân, nàng ta cúi đầu rồi chầm chậm lui ra.
Lúc này trong điện chỉ còn Vô Danh và Lạc Kinh Khung, trong ánh nến hoàn toàn yên tĩnh.
Lạc Kinh Khung giơ tay: "Vô Dung huynh mau ngồi đi, chúng ta lâu lắm rồi không gặp, cần phải ôn chuyện chứ."
Vô Danh chớp mắt, không nhúc nhích: "Trại chủ gọi tại hạ từ ngàn dặm xa xôi tới, không chỉ là muốn ôn chuyện bình thường vậy đâu nhỉ?"
Tiếng của hắn rất êm tai, rõ ràng lạnh nhạt và ngắn gọn, ngữ điệu vững vàng.
Lạc Kinh Khung cười nhẹ: "Chỉ là muốn cảm ơn Vô Danh huynh thôi."
"Cảm ơn?" Vô Danh nhìn Lạc Kinh Khung: "Nếu như cảm ơn vì Phần Diệm kiếm thì không cần."
Không sai, Vô Danh trước mắt là đúc khí sư, chúng yêu không biết tên, không biết trông ra sao.
Tay nghề của hắn rất tuyệt vời, xuất quỷ nhập thần, chỉ để lại hai pháp khí trong truyền thuyết một thứ là Phần Diệm kiếm trên tay Lạc Thanh Trần, một thứ nữa...!không rõ tung tích.
Lạc Kinh Khung không vòng vo nữa, nói thẳng: "Nhất Dương trưởng lão chẳng muốn giữ một tộc hai vua nữa rồi, ông ta dốc lòng bồi dưỡng thằng nhóc kia thành tộc trưởng kế tiếp.
Ta cũng chẳng gạt ngươi, một khi Hắc Ngạo kế thừa vị trí tộc trưởng, cầm được nhẫn trấn linh thì Đông trại ta...!sợ là khó giữ nổi." Lạc Kinh Khung đứng dậy đi tới chỗ hắn: "Lúc ấy nếu như không phải ta thì ngươi và thê tử đã chết trong tay Thi Quỷ Sư từ lâu rồi.
Ngươi còn nhớ rõ lời ngày đó ngươi nói không?"
"Đương nhiên nhớ rõ." Vô Danh nói: "Nếu như Lạc huynh gặp nạn thì ta sẽ làm ở bên góp sức bảo vệ huynh chu toàn."
"Đến bây giờ có giữ lời không?"
"Giữ lời."
"Không thay đổi?"
"Không thay đổi."
"Được." Lạc Kinh Khung giơ tay ra với Vô Danh: "Ta muốn ngươi giúp ta thống nhất Kỳ Lân."
Ánh mắt Vô Danh hơi tối lại, giơ tay ra nắm chặt.
Lạc Kinh Khung cười hài lòng rồi nói: "Đã gặp mặt ta rồi còn gì, khỏi cần phải che mặt."
"Ta sợ dọa Lạc huynh thôi."
Lạc Kinh Khung nhíu mày, cảm thấy nghe chuyện cười, ông ta tất nhiên từng trông thấy vẻ ngoài của Vô Danh, trông rất tuấn tú, mũi cao môi mỏng, sao lại dọa người được? Nghĩ vậy nên Lạc Kinh Khung chẳng khách khí lấy mặt nạ trên mặt Vô Danh xuống...
Lạch cạch.
Lúc nhìn thấy gương mặt ấy, mặt nạ trên tay Lạc Kinh Khung rơi xuống đất.
Lạc Kinh Khung khiếp sợ nhìn Vô Danh.
Bóng dáng hắn ở trong ánh nến mờ nhạt, sợi tóc đen nhánh, mắt đỏ sâu hoắm, một nửa mặt tuấn tú như trong trí nhớ nhưng một nửa còn lại...!hoàn toàn thay đổi, vết thương lớn từ trán lan xuống cổ, trông rất dữ tợn trong ánh nến.
Hắn cúi người, ngón tay thon dài nhặt mặt nạ lên đeo lại.
"Này...!này..."
"Không lâu sau khi thê tử mất, ta một mình xông vào ổ của Thi Quỷ để báo thù cho ái thê, gương mặt này bị hủy vào lúc đó."
Hắn nói rất dửng dưng nhưng Lạc Kinh Khung đã chấn động không thốt nên lời: "Một...!một mình ngươi?"
Sắc mặt Vô Danh lạnh nhạt không đổi: "Một mình."
"Ngươi là kẻ ngốc sao!" Lạc Kinh Khung tức giận vô cùng, không nhịn nổi mắng nhưng lúc nhìn đôi mắt đỏ ngầu kia rốt cuộc chẳng thể thốt nên lời.
Mặt mày hắn cực kỳ lạnh nhạt như hiểu rõ hồng trần, chẳng còn luyến tiếc gì, cổ họng Lạc Kinh Khung nghẹn lại bỗng cảm thấy rất bi ai.
Lạc Kinh Khung thở dài, vừa muốn mở miệng nói gì thì bên ngoài truyền tới tiếng thị vệ: "Thiếu gia trở về ạ."
"Ta lui xuống trước vậy."
Vô Danh chẳng ở lại thêm, quay người rời đi và sượt qua người Lạc Thanh Trần trở về.
Lạc Thanh Trần thấy lạ liếc hắn rồi thu lại ánh mắt đi tới chỗ Lạc Kinh Khung.
*
Trời gần tối như mực nước vẩy lên bao phủ tất cả cảnh vật bằng màu đen ngòm.
Vô Danh bước rất nhẹ, bóng dáng dần tan biến cùng bóng đêm.
Bên kia, Thời Thất quen ôm Hắc Ngạo ngủ, bàn tay trắng trẻo nhỏ nhắn của nàng túm chặt vạt áo Hắc Ngạo, lông mày nhíu lại, thỉnh thoảng nhắc tới câu nhị ca.
Vào lúc im lặng như tờ, một bóng dáng cẩn thận tiến vào từ cửa sổ trước, bước chân của người đó rất nhẹ, chẳng phát ra một tiếng động nào, đứng ở bên giường, đôi mắt thâm thúy nhìn Thời Thất chăm chú rồi vẻ lạnh nhạt tan biến hóa thành vô cùng dịu dàng ngay tức khắc.
Nam nhân không kìm lòng nổi vươn tay ra, lúc sắp chạm vào gương mặt Thời Thất thì cổ tay bỗng bị người giữ chặt, người này bóp chặt mạch máu của, mắt đen bình tĩnh và tràn ngập sát khí.
Hắc Ngạo không cử động, Vô Danh không cử động.
Một lát sau, Hắc Ngạo buông tay rồi xoay người xuống giường.
"Nhị ca?" Hắc Ngạo hạ giọng, mang theo trào phúng khó hiểu.
Vô Danh nắm chặt nắm đấm, chẳng nói gì, xoay người đi ra ngoài.
Hắc Ngạo nhíu mày rồi đắp chăn kín cho Thời Thất, lại thấy nàng ngủ đáng yêu quá nên xoay người hôn trộm một cái, trong nháy mắt, Hắc Ngạo cảm thấy có một ánh mắt sắc bén ở sau lưng, hắn chẳng quan tâm, bình thản đứng dậy đuổi theo.
"Hôm nay cứu Bá Huy là ngươi nhỉ?" Hắc Ngạo ở phía sau Thời Nhị, nói thẳng luôn.
Thời Nhị không nói gì, xem như ngầm thừa nhận.
"Thời Thất từng nhắc tới ngươi với ta, hôm nay gặp nhau, ngươi có chút khác với lời nàng nói.
Ngươi đã lén lút tới thì tất nhiên là không muốn nhận nhau với Thời Thất." Hắc Ngạo đá đá cục đá dưới chân: "Nếu như ngươi chỉ muốn xem nàng ấy có sống tốt không thì ngươi cũng thấy đó, cô nương ngốc rất tốt, có thể ăn có thể uống.
Đi đi."
Hắc Ngạo đuổi khách chẳng khách khí.
Thời Nhị cảm thấy tiểu tử này thú vị, cười hừ: "Ngươi là ai? Vì sao ngươi quan tâm nhiều chuyện của muội muội ta vậy?"
Hắc Ngạo lạnh lùng nói: "Nam nhân của nàng, phu quân tương lai."
Hắn dứt lời thì khuôn mặt Thời Nhị dưới mặt nạ thay đổi: "Nói năng ngông cuồng."
Dứt lời, Thời Nhi lấy quạt xếp ở thắt lưng tấn công Hắc Ngạo, Hắc Ngạo vội vàng lùi lại né tránh nhưng lúc nhìn thấy cây quạt thì sắc mặt lập tức sa sầm.
Cây quạt xếp màu đen trên tay Thời Nhị có ánh sáng màu máu nhạt, lúc nhìn thấy vậy này Hắc Ngạo bỗng cảm thấy khó chịu, hắn nghiêng người né tránh rồi nhìn Thời Nhị với sắc mặt phức tạp.
"Đúc khí sư...!trong truyền thuyết."
Thời Nhị không làm khó, tuy Hắc Ngạo có tư chất bất phàm nhưng hoàn toàn không phải đối thủ của hắn, chỉ cần Thời Nhị mở quạt thì yêu hồn oán khí lập tức hút hồn phách Hắc Ngạo.
"Như lời ngươi nói, ta chỉ là xem Tiểu Thất thôi, Tiểu Thất