Thời Thất khó hiểu, với tính Hắc Ngạo chỉ thiếu tìm xích trói mình vào, bây giờ lại chịu chuyển nàng đi, hắn không sợ nàng chạy sao?
Vào lúc Thời Thất chờ Hắc Ngạo trả, Hắc Ngạo bỗng nhiên dừng bước, Thời Thất chớp chớp mắt, trong lúc nàng không hiểu tại sao thì Hắc Ngạo trước mặt bất chợt cúi người rồi hôn lên cánh môi Thời Thất một cách tự nhiên.
Bả vai Thời Thất run lên, trong con ngươi phản chiếu gương mặt Hắc Ngạo gần trong gang tấc, nàng ngạc nhiên tới nỗi ngay cả hô hấp cũng chậm lại.
Chốc lát, Hắc Ngạo rời khỏi bờ môi mềm mại của Thời Thất: “Đây là lý do.”
Đây là...!lý do?
Lý do...
Thời Thất không khỏi sờ môi dưới, hàng mi dài của nàng run run, lý trí dần dần trở về.
Thấy Thời Thất ngây ra, Hắc Ngạo không khỏi cong môi cười khẽ: “Đồ nhút nhát, lần này nàng không khóc nha."
Lúc trước chỉ chạm vào mặt nàng một cái là nàng khóc như mưa rồi, lần này hôn lâu vậy mà chẳng rơi giọt nước mắt nào, đúng là kỳ lạ.
Thời Thất cắn môi dưới, cúi đầu, vẻ mặt buồn buồn: "Hôn ngươi cũng hôn rồi, ta khóc có ích gì."
Thời Thất lúc này hoàn toàn cam chịu rồi.
Đánh nàng cũng đánh chẳng lại, chạy cũng chạy chẳng được, nhà cũng chẳng về được...
Hỏng hết rồi...
Muốn khóc...
Cánh mũi Thời Thất run run, tiếng nói mềm như đường: "Nhưng mà...!ngươi chưa nói lý do." Nhận ra Hắc Ngạo nhìn mình bằng ánh mắt thâm thúy, Thời Thất luống cuống hoảng hốt bịt miệng lại, tròng mắt chuyển động, cảnh giác nói: “Không...!Không cho hôn.”
Hắc Ngạo cười hừ, dời mắt: “Chẳng lẽ nàng không muốn đi, còn muốn ở lại Càn viện cùng ta à?"
Thời Thất nắm chặt nắm đấm: “Ta sợ...”
“Không sao hết, ta đã giúp nàng dạy dỗ Bạch Kim Kim rồi, về sau sẽ không có người bắt nạt nàng, bọn họ không dám đâu."
“Không phải chuyện này.” Thời Thất ngẩng đầu nhìn Hắc Ngạo: “Ngươi không ở bên, ta sợ.”
Mặt trời lặn xuống phía Tây, nắng chiều xẻ chân trời, vệt sáng màu cam trùm lên người Thời Thất, còn ấm áp hơn mặt trời.
Hắc Ngạo nhìn Thời Thất, từ từ thu lại nụ cười ngả ngớn trên mặt, hắn lẳng lặng nhìn Thời Thất chăm chú, bị hắn nhìn Thời Thất bỗng nhiên luống cuống và xấu hổ, nàng chắp tay ra sau, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân.
“Ta...!ta ta ta nói là, ngươi...”
“Ta lại muốn hôn nàng rồi.”
Tiếng Hắc Ngạo khàn khàn, hô hấp của Thời Thất ngừng lại rồi quay đầu đi: “Ngươi không đàng hoàng.”
Hắc Ngạo không nói gì, đúng là hắn không đàng hoàng, đúng là thích không đàng hoàng với đồ nhút nhát, mỗi lần nhìn nàng xấu hổ khóc thút thít là hắn vô cùng thỏa mãn, muốn làm chuyện quá đáng hơn với nàng.
“Không để ý tới ngươi nữa.”
Thời Thất hất tay Hắc Ngạo ra, bước nhanh lên trước.
Trước đó nàng nói thật, cho dù Hắc Ngạo luôn sàm sỡ nàng thật nhưng Hắc Ngạo mạnh mẽ cũng là hậu thuẫn cho nàng kiên cường, chỉ cần Hắc Ngạo ở bên cạnh là dường như chẳng có gì đáng sợ.
Nghĩ vậy, Thời Thất cẩn thận quay đầu lại nhìn.
Nam tử tuấn tú khoác nắng chiều lên người, mặt trời lặn phía sau tan ra, đôi mắt màu mực nhiễm hoàng hôn màu cam, lười nhác, bất cần rồi lại rực rỡ lóa mắt.
Thời Thất nhìn một lúc, nhịp tim bỗng chốc nhanh hơn, ngay cả hô hấp của nàng cũng rối loạn.
Hắc Ngạo nhìn tới: “Nàng đỏ mặt.”
Đỏ...!đỏ mặt?
Thời Thất che gương mặt nóng hổi, vội vàng cúi đầu không dám nhìn Hắc Ngạo nữa.
*
Bạch Vũ tộc, Cực Quang điện.
Bạch Kim Kim bị thương khắp người quỳ gối xuống mặt đất màu vàng, hắn ta khóc nức nở, băng vải quấn trên người rung rung theo tiếng khóc: “Vương huynh, Hắc Ngạo rất quá đáng! Đệ hoài nghi hắn chẳng coi huynh ra gì!"
Nói xong, Bạch Kim Kim nhìn về nam tử trên giường.
Trong rèm châu hồng nhạt, trong chiếc giường đặt ngang màu tím, một thân hình mơ hồ hiện ra, hắn lười nhác nằm nghiêng, trên người chỉ quấn một trường bào màu đỏ, bên dưới trường bào cơ thể trắng như ngọc thoắt ẩn thoắt hiện...
Nam tử khép hờ mắt, gõ nhẹ ngón tay trắng nõn.
“Vương huynh, huynh...!huynh phải làm chủ cho đệ đệ!”
Bạch Kim Kim dập mạnh đầu xuống đất, tiếng vang phát ra lập tức làm nam tử bên trong mở to mắt.
Đôi mắt người đó xinh đẹp và hẹp dài, khóe mắt hơi xếch lên, hai hàng mi không dày như dài, con ngươi màu hổ phách nhạt đẹp như ngọc, dưới mắt trái có nốt ruồi lệ, thật sự phong tình vạn chủng, quyến rũ vô cùng.
Nam tử chậm rãi đứng dậy, áo bào cuồn cuộn ra gợn sóng theo động tác.
Người kia ra khỏi rèm châu, thân hình nam tử nhỏ gầy nhưng cao, trông rất ma mị nhưng khí thế mạnh mẽ, rũ mắt nhìn Bạch Kim Kim vết thương khắp người từ trên cao.
“Ta có nghe nói về Hắc Ngạo, tuy hắn ngông cuồng kiêu ngạo nhưng không phải người gây sự vô cớ, chắc là ngươi làm gì mới khiến hắn tức giận."
Môi Bạch Kim Kim run rẩy, kêu thảm thiết ôm chân người kia: “Huynh trưởng không phải không biết, Càn viện toàn người có bản lĩnh, bọn họ không ưa Bạch Vũ tộc chúng ta, nhất là Hắc Ngạo, hắn..."
“Được rồi.“ Vừa nghe đến đây, người kia lạnh nhạt cắt ngang lời nói của Bạch Kim Kim: “Bổn vương mệt, nếu ngươi không có chuyện gì thì lui ra cho ta nghỉ ngơi thêm một lát."
“Nhưng...”
Bạch Kim Kim vừa muốn nói gì nữa thì người kia phóng con mắt như dao tới, lập tức làm Bạch Kim Kim mất hết ý nghĩ trong đầu.
Bạch Kim Kim nuốt ngụm nước bọt rồi nơm nớp lui xuống.
Sau khi người đi rồi, nam nhân quay đầu nhìn chiếc gương rất lớn sau vách tường, hắn xõa mái tóc dài, cười mê hoặc: "Gương kia ngươi ở trên tường, bổn vương là nam nhân đẹp nhất phải không?"
Gương: “...”
Ngắm nhan sắc của mình một lát rồi nam tử vẫy tay gọi thuộc hạ tới: "Đi điều tra thử xem hôm nay vì sao tiểu chủ tử gây gổ với người ta."
"Vâng."
*
Ngày hôm sau Thời Thất chuyển tới Khôn viện, vì ngày giao lưu lần trước nên Khôn viện cảm thấy Thời Thất không tệ.
Cô nương này trông trắng trẻo sạch sẽ, mặt mũi xinh xắn, đứng một góc thôi cũng làm người ta chú ý.
Khôn viện không đáng sợ như Càn viện, học ở đây toàn là yêu quái tốt, người nào cũng tốt, lúc này nhìn thấy Thời Thất tới đều mỉm cười với nàng, sự thân thiện ấy lập tức làm Thời Thất không còn bất an lúc đầu.
Vào lúc Thời Thất thở nhẹ ra thì bỗng cảm giác một ánh mắt lạnh lẽo nhìn mình, Thời Thất vừa nhìn thì thấy Tuyết Ương ngồi ở giữa lớp đang lạnh lùng nhìn mình, nàng không khỏi run rẩy, cẩn thận cúi đầu.
Thấy nàng quá nhát gan, Tuyết Ương bên kia lập tức bật cười.
“Thời Thất ngồi hàng thứ hai, gần cửa sổ.”
“...!Dạ.”
Thời Thất gật đầu, chậm rãi tới chỗ ngồi, học trò trong lớp nhìn Thời Thất ngồi xuống rồi lấy sách ra, lúc này mới nhìn lên thầy giáo trên bục giảng.
Bầu không khí